Anh ta dửng dưng rảo bước lướt qua đoàn người cúi chào ở trước mặt, nhanh chóng đi vào bên trong.
Tôi có hơi sợ sệt, mắt nhắm mắt mở chạy theo sau bóng lưng dài ngoằng ấy. Nhưng tôi vừa chạy được mấy bước, một bàn tay vươn ra túm lấy cánh tay tôi.
Trung Thông thì thầm vào tai tôi với một âm lượng vừa đủ hai người nghe thấy. "Không cần phải vội. Cô chạy nhanh không cẩn thận bị vấp, người bẽ mặt sẽ là cô đấy."
Đẩy cái bàn tay đang động chạm lên người mình, tôi cố làm ra vẻ bình thản nói:
"Cảm ơn anh đã có lòng nhắc nhở, anh yên tâm tôi vốn là người biết tự lượng sức mình mà."
Vài giây sau đó, một ngọn gió nhỏ lướt qua mặt anh ta và đội vệ sĩ đã ngẩng đầu lên.
Đừng coi thường tôi đấy nhé! Hồi xưa học thể dục, tôi thi chạy ăn đứt đám con trai trong lớp đấy!
Đang chạy cực hăng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ quản gia giơ tay ra hiệu cho tôi dừng lại. Thấy tôi dừng hẳn, anh ta cười nhạt nhìn tôi.
"Chào cô Huyền Trân. Tôi là quản gia của tòa lâu đài này, cô cứ gọi tôi là quản gia Trần. Từ giờ phút này cô sẽ là người chăm lo cuộc sống hằng ngày của Đại thiếu gia."
"Tôi biết rồi. Đại thiếu gia của các anh nói rằng tôi bắt buộc trở thành đầy tớ của anh ta. Thế tức là mọi công việc tôi làm như một nha hoàn thời cổ đại ý hả?" Tôi quạc mồm nói lại.
"A hahaa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558068/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.