Bàn tay đang cầm chổi quét nhà bỗng khựng lại giữa chừng, Huyền Anh đứng ngây người không phản bác câu nào.
Biết mình lỡ lời, tôi vội im bặt. Mất vài phút sau tôi nói tiếp:
"Chị xin lỗi Anh à! Có thể mấy lời vừa rồi em nghe không lọt tai, nhưng chị chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Em hiểu mà chị." Con bé mỉm cười, một nụ cười méo mó nhìn rõ là khó coi.
"Ừ hiểu, cứ hôm nào em nói câu này là hôm sau bị nó đánh tả tơi... Cứ ở đấy kêu hiểu đi! Mà thằng này cũng lụy tình thật. Đang đâu tự dưng em kêu có người mới làm chi để nó điên lên nó giở thói vũ phu." Tôi đến là nhức đầu về chuyện tình của em nó.
"Thì em muốn thoát ra mối tình nghẹt thở này nên mới nói như thế. Chị cũng biết rồi đấy, em có còn gì nữa đâu để mà mất."
Nghe nó nói tôi thấy tủi thân thay cho nó ghê gớm. Mất bốn năm thanh xuân chẳng những không được gì lại còn bị bạo lực cả thể xác lẫn tinh thần.
Sao số em tôi nó khổ thế này hả ông trời?
"Thế giờ em định tính thế nào? Để yên cho nó đánh mãi như vậy à?"
Huyền Anh tiếp tục quét nhà, con bé thờ ơ nói:
"Mình càng để ý thì người ta càng quấy rầy mình, cứ coi như là không khí... tự khắc anh ta sẽ chán thôi."
Nhưng tên Tùng sẽ 'chán' như lời Huyền Anh nói sao? Nhìn người có tâm lý méo mó, vặn vẹo như hắn tôi có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558063/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.