Nghiêu Diệp cả người tản ra một áp lực cực thấp như dòng nước lạnh Seberia, ánh mắt đen thăm thẳm bén nhọn rơi trên người tôi và Trần Phóng, người không biết nhìn vào còn tưởng tôi theo gian phu vụng trộm bị bắt được cũng nên!
Tôi làm như không thấy, ngẩng đầu nói với Trần Phóng: "Cậu về trước đi, cũng tới dưới lầu rồi, tôi an toàn rồi đó. "
Thế mà Trần Phóng vẫn tỏ vẻ không đồng ý, bĩu môi nói: "Mình lại thấy nguy hiểm giờ mới bắt đầu đó, chẳng lẽ cậu biết anh ta?"
Tôi thiếu chút nữa cười ngất, anh à, anh thật là sử dụng thông minh nhầm chỗ đó...
Nhưng mà tôi cũng phải đuổi cho được Trần Phóng đi, sống hai mươi mấy năm vất vả trông một người ái mộ mình, cuối cùng lại không thể khóc lóc nức nở chanh chua như mấy bà khủng long cuồng loạn?Tốt nhất là hãy để anh vĩnh viễn nhớ được một mặt tốt nào đó của tôi.
Trần Phóng sau khi rời đi tôi cũng từ từ tới bên cạnh Nghiêu Diệp, anh bất ngờ vươn tay kéo tôi, tôi hất ra, đứng đắn nói: "Trăng sáng trên cao, xin các hạ tự trọng. "
Nghiêu Diệp khẽ cười, nửa bất đắc dĩ nửa cưng chiều nói: "Em tức lâu như vậy cũng nên hết đi rồi chứ?Cũng không phải con nít gì mà đùa nữa.... "
Tôi nghiêng người nhìn thẳng anh, cười lạnh: "Tới bây giờ anh còn tưởng tôi đùa sao?Tôi thấy hình như anh vẫn chưa ý thức được vấn đề ở đâu thì phải. Mặc dù tuổi anh lớn hơn tôi nhưng lại không phải bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-thuyen-giac/3252315/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.