Sau khi Nghiêu mẹ đi, ngày qua ngày trở nên hết sức nhàm chán.
Ngày nào đó, Nghiêu Diệp chỉ lên tờ lịch có khoanh một vòng đỏ chói, bộ mặt nghi ngờ hỏi tôi: "Cái ngày 14 này là ngày gì?"
Tôi vừa bóc xoài vừa lật tạp chí, nhìu mày nhìn lịch, thuận miệng nói: "Ngày đó ạ, yes, ngày đặc biệt."
"A, ngày mấy nhỉ, ngày kỉ niệm yêu nhau à?" Tôi không ý thức được Nghiêu Diệp lẩm bẩm câu gì sau đó.
"Em khi nào thì nhớ mấy ngày nhàm chán đó chứ, đó là ngày em tạm biệt thần tượng..." Còn chưa dứt lời, tôi cmar thấy một trận khí lạnh bao phủ toàn thân, lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Nghiêu Diệp, sắc mặt âm trầm đến dọa người
Anh hừ lạnh: "Nhàm chán, yêu anh nhàm chán à?"
Tôi vội lấy lòng ai kia: "Đương nhiên là không phải à! Anh em yêu bằng trời bằng biển, trong lòng em nào có người nào quan trọng hơn chứ. "
"Tốt nhất là như vậy. "Khóe miệng anh cong lên, bí hiểm nhìn tôi một cái, tàn nhẫn cướp luôn miếng xoài trên tay, ăn sạch sẽ, ăn xong còn ý vị sâu xa nhìn tiếp quả xoài trầm tư.
Tôi tự cho chuyện này cứ thế mà qua thôi, anh cũng không hỏi thêm nữa.
Tối thứ bảy anh nói có xã giao, tôi đang mừng rỡ anh mặc đẹp hẹn Điệp Phi cùng đi xem kì thi hùng biện, thần tượng Quách Tử Hiên của tôi thi trận cuối cùng trước khi tốt nghiệp nha, địa điểm chính là tại trường.
Trong hội trường người người tấp nập, Hồ Điệp Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-thuyen-giac/3252312/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.