Chuyện này cũng đã vượt xa khỏi tầm dự liệu của tôi, cái kế hoạch đối sách gì đó hoàn toàn không còn tác dụng.
Nhưng mà thấy Nghiêu Diệp cười híp mắt bộ dạng rất chi là đáng đánh, trong lòng tôi lại đầy khó chịu, lập tức nhiệt huyết sôi trào, mi mắt giật giật không thèm để ý gì nữa, thừa nhận thẳng: "Không sai!Bản cô nương thích thầy, vậy thì sao chứ?"Tiên sinh Lỗ Tấn không phải cũng nói, thật sự dũng cảm mới có thể trực diện đối mặt với cuộc sống, vậy tôi cũng xem là dũng cảm một nửa rồi, cùng lắm thì bị cự uyệt, so với ngày ngày bị treo ngược nửa sống nửa chết như vậy còn tốt hơn trăm lần.
Nghe vậy Nghiêu Diệp vẫn giữ được vẻ tươi cười, đôi mắt ánh lên, trầm tĩnh nhìn tôi một hồi lâu, còn tranh thủ lúc tôi thất thần mà nắm chặt lấy tay tôi: "Không sao cả, chẳng quá lần này em cũng phải hiểu ý tứ của tôi chứ?"
Tôi như bị sét đánh trúng, lo lắng há to mồm, hoàn toàn không còn từ nào có thể hình dung được tâm tình mênh mông của tôi hiện tại, ngây ngốc lắc đầu: "Em, em không hiểu. "Lòng bàn tay tôi bây giờ nóng như nhiệt độ dung nham núi lửa ấy.
Anh đưa tay sờ sờ chóp mũi tôi, giọng nói cưng chiều rất nhẹ nhàng: "Đúng là ngốc mà, như vậy mà còn không rõ?"
Tôi không đồng ý, đang khí thế hùng hục muốn phản bác thì chợt nghe có người gọi tên Nghiêu Diệp, chúng tôi xoay người về phía phát ra âm thanh, một mỹ nhân điển hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-thuyen-giac/3252304/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.