Sau đó kỳ quái hơn là Nghiêu Diệp như thế nào mà lại cho tôi vào phòng làm việc của anh ta để học, tôi vốn cũng thấy ngại ngùng nhưng mà ở đó ấm áp, có đồ ăn vặt còn cả trà nước, tốt đẹp như thế, tôi lập tức đầu hàng. Bình thường anh ta sẽ làm việc, còn tôi thì xem sách, ăn uống là Nghiêu Diệp bao, tôi mừng rõ, ngày ngày chạy tới nơi đó, có gì không hiểu còn có người để hỏi, chỉ có khi đó tôi mới khẳng định được quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ thầy trò, cũng dần dần quen với tính tình người nào đó, lúc nghiêm nghị, lúc ôn hòa.
Hôm nay Nghiêu Diệp ra ngoài, tôi tự nhiên lại thấy chán chán, không muốn xem sách, hứng thú cũng tệ hại cho nên đành chạy đi mua một ly đồ lạnh về phòng làm việc xem tin tức bát quái.
Nguyên một tờ báo mà cả phần quảng cáo cũng xem xong vẫn chưa thấy người đó về, tôi lại lấy phần chơi chữ ra, chơi thử, Nghiêu Diệp cũng rất thích trò này,
Hôm qua tôi cũng nói muốn chơi, anh ta thế mà xem thường, bảo tôi không có chút ngoại ngữ nào làm sao chơi được, tôi nhất quyết không tin, có cái gì mà Lâm Đại Đại này không làm được chứ?
Từ đầu tiên! A là L O V E nha, đơn giản!
.... Rất nhiều giây tiếp theo trôi qua, tôi vẫn cắn bút cực khổ suy nghĩ.
Bỗng dưng, một tiếng cười sảng khoái vang lên bên tai, tôi nghi ngờ quay đầu lại, đập phải khuôn mặt tươi cười phóng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-thuyen-giac/3252298/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.