Gào khóc…Tuy chân tay cô vẫn còn lành lặn, cáimạng nhỏ vẫn còn giữ được nhưng thân thể của cô lại không thể nhúcnhích được mới là chuyện nha.
Sáng sớm, An Hòa vừa mở mắt ra, vừa định giơchân đá tấm chăn mềm ra thì cảm giác đau nhức đã tập kích toàn thân,Hạ Viêm, anh là cái tên gian xảo!
Nhớ tới tối hôm qua, một cước đá văng cửa phòngra, cánh cửa đáng thương đâm sầm vào tường sau đó dội ngược lại,chậm rãi khép lại phía sau bọn họ.
Hạ Viêm ném cô trên chiếc giường lớn mềm mại,cô cũng giống như cánh cửa, nảy lên khỏi giường, “Anh anh anh…Anh đừngtới đây…” Lúc này người nào đó đã biết sợ hãi, kéo ga giường quấnquanh người mình, ôm gối trốn ở một góc giường, đôi mắt chăm chúnhìn vào khuôn mặt càng lúc càng gần mình.
Hạ Viêm đứng trên giường, nhìn cô từ cao xuốngthấp trong vài giây đồng hồ, sau đó…bắt đầu cởi quần.
“Bảo bối đã trống trơn rồi, sao anh có thểkhông biết xấu hổ mặc quần áo được?”
Lúc Hạ Viêm cởi quần áo tay chân cũng nhanh gọngiống như lúc anh cầm súng, tốc độ cũng nhanh thái quá, An Hòa thừadịp anh cởi quần áo nghĩ cách bò xuống giường nhưng thân thể vừa dichuyển được nửa met thì cả người đã bị lôi lại.
Hạ Viêm đè lên, chống lên trán của cô, nụ cườivô cùng tà ác, tóc gáy An Hòa sởn cả lên, “Hòa Hòa ngoan nào…” Sauđó trong nháy mắt cái chăn đơn trên người An Hòa bị rút ra, da thịtmàu đồng không có trở ngại gì dán lên thân thể trắng như tuyết củacô.
“Hic…hic…đừng…đầu hàng…” Đầu óc An Hòa choángváng, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207666/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.