Trần Giang Dã thật sự sắp nôn ra ngoài.
Cậu lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị say xe, dạ dày cồn cào, đầu óc cũng choáng váng muốn chết, còn cảm thấy khó chịu hơn khi sốt cao, có đổi tư thế như nào cũng không thoải mái.
Thẳng đến khi, một cú lắc xe khiến đầu của cậu trượt xuống dựa vào vai của Tân Nguyệt, cậu đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, giống như cuối cùng cậu cũng tìm thấy một điểm tựa trong không gian mà cậu không còn nơi nào để đi.
Lúc trước Tân Nguyệt cũng từng bị say xe, cô biết khi say xe nếu như tìm được một tư thế thoải mái sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng cô không thích bị người khác dựa vào như thế này, hơn nữa tóc của cậu cứ lọ ngọ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, nếu như hôm qua không phải Trần Giang Dã đã cứu cô, cô tuyệt đối sẽ đẩy cậu ra, sau đó tìm tài xế lấy túi nilon đưa cho cậu tự nôn, cô không muốn mạo hiểm làm gối dựa cho người khác nôn mửa trên người mình.
May mà, đến trạm xe Trần Giang Dã cũng không nôn.
“Đợi tôi tỉnh lại một lúc.”
Xuống xe, cậu khom lưng chống đầu gối ở bên lề đường.
Tân Nguyệt ở đứng bên cạnh, vừa xoa vai vừa đợi cậu.
Qua một lúc, cô hỏi: “Còn khó chịu không?”
Trần Giang Dã không lên tiếng.
Tân Nguyệt lại đợi thêm hai giây: “Tôi mua cho cậu chai nước.”
“Không cần.”
Trần Giang Dã hít sâu một hơi, đôi môi mỏng mím lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nang/2682321/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.