“Không đau hả?”
Thấy Trần Giang Dã không trả lời, Tân Nguyệt dừng động tác lau vết thương cho cậu.
Trần Giang Dã chớp mắt, con ngươi đối diện với tầm mắt của cô: “Không đau.”
“Thật không đau?”
Tân Nguyệt hơi không tin, lúc nãy cô không cẩn thận dùng tay có chút mạnh.
Trần Giang Dã không nặng không nhẹ “Ừm” một tiếng.
Cậu thật không cảm thấy đau, thậm chí còn không biết cô bắt đầu từ khi nào.
Tân Nguyệt cho rằng dây thần kinh của cậu đau đến mức chậm phát triển, cảm thấy nhẹ nhõm, mạnh dạn sức thuốc.
Tuy nhiên, cô hơi dùng lực một chút, Trần Giang Dã bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Dọa Tân Nguyệt giật mình, khó hiểu nhìn cậu: “Không phải cậu nói không đau hả?”
Trần Giang Dã đau đến mức hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Đó là lúc nãy.”
Vẻ mặt của Tân Nguyệt thêm khó hiểu, lẩm bẩm một câu trong miệng: “Tôi còn không dùng lực như lúc nãy.”
Nghe thấy vậy, biểu tình của Trần Giang Dã khựng lại, dời ánh mắt sang một bên.
Tân Nguyệt liếc cậu hai cái, tiếp tục khử trùng vết thương cho cậu.
Vết thương trên trán cậu hơi lớn, nhìn giống như một lỗ máu, nhưng dường như chỉ rách ngoài da mà thôi, lúc này lau sạch máu xung quanh vết thương thì không còn đáng sợ như vậy nữa.
Sau khi sát trùng vết thương này xong, Tân Nguyệt lấy băng gạc nhúng vào cồn lau vết máu trên mặt cậu, chỉ là vừa giơ tay lên phát hiện tay có chút mỏi, móc tay với Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nang/2682297/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.