Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng chuồng heo cất chứa không dưới mấy trăm người, chỉ có thể sắp xếp đại bộ phận người ở chuồng heo, còn lại chia làm hai nhóm sắp xếp ở nông trại lớn một chút.
Tô Oanh bọn họ bị phân tới nông trại, lúc trước nông trại này hẳn là nhà tương đối phú quý trong thôn, tường viện đều vẫn là dùng gạch xanh xây lên, bên trong nhà ở bảo tồn cũng coi như hoàn hảo, che đậy mưa gió không có vấn đề gì.
Tô Oanh cõng Triệu ma ma vào nhà, trong phòng chỉ còn lại có một cái bàn thiếu chân, còn có một mặt phản giường đầy trên tro bụi đều dày bằng nửa cái bàn tay, có thể thấy thôn này bỏ trống không bao lâu.
Nàng để Bạch Sương quét tước đơn giản qua phản giường bên trong, rồi đặt Triệu ma ma lên trên giường, sau đó đặt tay nải trên người sang một bên.
Tiêu Tẫn bọn họ cũng đi theo vào phòng, đi theo vào còn có mười mấy phạm nhân, mọi người đều tự tìm một góc ngồi xuống.
Tiêu Tẫn bảo Giang Dương đặt Đại Bảo còn đang hôn mê lên trên giường, để cậu bé có thể nằm đến thoải mái chút.
Nhị Bảo đi đến mép giường, ghé vào trên giường mắt trông mong nhìn Đại Bảo: “Phụ thân, khi nào ca ca có thể tỉnh lại ?”
Tiêu Tẫn lau khuôn mặt nhỏ cho cô bé trấn an nói: “Rất nhanh ca ca là có thể tỉnh, Linh Nhi đừng lo lắng.”
Nhị Bảo ngây thơ gật đầu: “Miệng vết thương của ca ca đau đau, Linh Nhi thổi cho ca ca, ca ca sẽ không đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-lam-giau-ta-dua-vao-tram-ty-vat-tu-kieu-duong-chien-than-tan-vuong/4373403/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.