Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi mắt của Tiêu Tẫn thật sâu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng dứt khoát lưu loát lại ngoan tuyệt giết chết một lão hổ to như vậy, hắn cũng không biết lúc trước nữ nhân này ở trước mặt mình che giấu thực lực bao lớn.
Giang Dương là thật sự chấn kinh, dù sao lúc trước ấn tượng của Tô Oanh ở trong đầu hắn đều là ngu xuẩn hoa si bao cỏ.
Hai đứa bé là trực tiếp bị dọa, dù sao hình ảnh ngay lúc đó quá mức máu tanh.
Tô Oanh đưa thịt nướng đến trước mặt Nhị Bảo cười nói: “Thịt hổ nướng ăn rất ngon.”
Cái miệng nhỏ của Nhị Bảo bĩu ra mắt to nước mắt lưng tròng, mắt thấy muốn khóc: “Ngươi, ngươi bị thương, bị thương hu hu…”
Tô Oánh sửng sốt, nhìn tiểu gia hỏa vô cùng đáng thương khóc lóc, hoàn toàn đã không vui mừng vì có được thịt heo.
“Không bị thương, những vết máu trên mặt đều là của lão hổ.” Tô Oanh lau mặt, mới phát hiện trên mặt nhão nhão dính dính, chính nàng đều có chút chịu không nổi.
Tiêu Tẫn hơi nhướng lông mày: “Cách hài tử xa chút.” Giọng nói hơi lạnh chứa tia không vui rõ ràng.
Tô Oanh nể mặt hài tử không cãi nhau với hắn, nàng nhét thịt vào trong tay Giang Dương, xoay người đi tìm nước rửa mặt.
Sườn núi bọn họ đặt chân cách ở đó không xa có một dòng suối, Tô Oanh ngồi xổm bên bờ rửa mặt, duỗi tay sờ đầu tóc nhão nhão dính dính, ngửi mùi thối ở trên người, nàng thật sự không nhịn được nhảy vào dòng suối nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-lam-giau-ta-dua-vao-tram-ty-vat-tu-kieu-duong-chien-than-tan-vuong/4373390/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.