Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Muốn biết thì tự mình theo tới nhìn.” Tô Oanh nói xong, cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp xoay người đi về phía nơi đặt chân.
Giang Dương nhìn lương khô trên mặt đất duỗi tay lấy ăn vào trong bụng nguyên lành, sau khi khôi phục chút sức lực trên người, hắn mới bò dậy lảo đảo đuổi theo phía sau Tô Oanh.
Tô Oanh đã trở lại trên cỏ ngồi xuống, xác định hai bảo bối không có vấn đề gì sau đó mới nằm xuống ở bên người bọn họ chuẩn bị ngủ trong chốc lát.
Giang Dương đuổi theo đã thấy Tiêu Tẫn nằm trên mặt đất.
Sau khi Tô Oanh rời đi, Tiêu Tẫn đã tỉnh, nghe thấy động tĩnh mở mắt ra đã thấy Giang Dương chạy tới.
“Vương gia.”
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia kinh ngạc: “Giang Dương, ngươi còn sống.” Hắn biết, vẫn luôn có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, hắn trọng thương phải nhìn hai đứa nhỏ nên không rảnh để ý đến hắn, cho rằng Giang Dương cũng gặp độc thủ.
“Đêm nay là có người muốn xuống tay với thuộc hạ.” Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tô Oanh: “Sau đó độc phụ kia đột nhiên xuất hiện cứu người, thuộc hạ mới miễn thoát bị giết, cũng không biết độc phụ kia muốn làm cái gì.”
Mắt đen nặng nề của Tiêu Tẫn nhìn về phía Tô Oanh, hắn tin tưởng Giang Dương trung tâm sẽ không lừa hắn, nhưng việc làm của Tô Oanh xác thật kỳ quái, nàng lại sẽ tốt bụng cứu người của mình.
“Vương gia, vết thương của ngài không sao chứ?”
Đôi mắt của Tiêu Tẫn nhàn nhạt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-lam-giau-ta-dua-vao-tram-ty-vat-tu-kieu-duong-chien-than-tan-vuong/4373384/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.