Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Oanh nhắm mắt lại, che giấu vẻ đau xót ở chỗ sâu trong mắt, khi mở mắt ra, đã khôi phục bộ dáng lạnh lẽo người sống chớ đến gần.
Ở dưới trấn an của Tô Oanh, Đại Bảo dần bình tĩnh lại, Tô Oanh cũng thừa dịp lúc này dựa vào dưới tàng cây nhắm hai mắt lại.
Ở trong nháy mắt hô hấp của nàng trở nên đều đều kia, Tiêu Tẫn đột nhiên mở mắt đen.
Đôi mắt đen tối dưới sao trời nặng nề dừng ở trên người Tô Oanh, bóng đêm cũng áp không được lạnh lẽo nồng đậm đáy mắt hắn.
Hắn không tin Tô Oanh sẽ đột nhiên đổi tính tốt bụng với hắn và bọn nhỏ, hiện tại hắn đang đợi, hắn phải biết mục đích cuối cùng của nữ nhân này là cái gì.
Không trung hiện ra màu trắng bạc mang theo màu đen nhàn nhạt.
khi Tô Oanh mở mắt ra, quan sai đã múa may roi dài quát lớn các phạm nhân còn đang suy yếu đứng dậy lên đường.
“Đứng lên đứng lên, đều cút lên cho ta.”
Quan sai áp giải phạm nhân là có thời hạn, yêu cầu ở thời gian chỉ định đưa phạm nhân đến sau đó hồi kinh phục mệnh, bằng không cho dù không có hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải chịu phạt.
Ngày hôm qua bọn họ đến trễ hơn non nửa ngày, hôm nay tự nhiên muốn xuất phát bổ sung lộ trình lúc trước đến trễ trước.
Tô Oanh đứng lên nhìn nhánh cây bên cạnh bị bẻ gãy, đại hán ngày hôm qua bị treo ở phía trên đã bị đồng lõa cứu đi, nàng không để ý tới nhiều hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-lam-giau-ta-dua-vao-tram-ty-vat-tu-kieu-duong-chien-than-tan-vuong/4373378/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.