Nén lại đủ loại suy đoán trong lòng, sau nửa đêm, Khương Mạc ngủ thiếp đi trong lúc bất tri bất giác. Nhưng giấc ngủ này cũng không được an ổn mấy, khi chân trời còn đang trăng trắng, nàng đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Khương Mạc rửa sạch đồ trên người một chút. Không biết có phải là vì từ trường hay không, thiết bị điện tử nàng mang trên người gần như không nhạy bén, ngay cả kim chỉ nam cũng mất đi tác dụng. Không biết giờ giấc, không biết vị trí, Khương Mạc có một chút mờ mịt. Bây giờ, nàng chỉ có thể dựa vào phương pháp nguyên thủy nhất để tính toán thời gian và vị trí.
Khu rừng này rất lớn, càng đi ra ngoài, thảm thực vật chết héo càng nhiều. Trên mặt đất ngoại trừ lá khô, chẳng còn gì cả, xung quanh rất là an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.
Mọi thứ quỷ dị đến mức khiến lòng người phát lạnh.
Hạn hán!
Ngoại trừ cái này ra, Khương Mạc không thể nghĩ ra nguyên nhân nào có thể tạo thành thực vật chết héo vì thiếu nước quy mô lớn như thế này nữa. Dựa theo lời mà gã đàn ông lúc trước đã nói, những vùng đất mà lần đại hạn này lan ra hẳn là rất lớn. Nếu không thì không thể nào đã đi tận ba tháng, xung quanh vẫn là như thế.
Đáy lòng Khương Mạc không khỏi bốc lên sự nôn nóng mãnh liệt. Theo cách nói năng và cách ăn mặc của gã đàn ông kia là có thể thấy được, bây giờ nàng hẳn là đã không còn ở thời đại cũ. Chỉ là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/233420/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.