Cát Thanh chết rồi, Cát bà bà cũng chết rồi.
Bọn họ đã an toàn.
Khương Mạc cầm dao, cơn đau gắng gượng nén lại trong lòng cũng thả ra, người thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất.
Máu của Cát Thanh theo cơ thể chảy ra đầy đất, tẩm ướt giày của Khương Mạc. Nàng thấy vậy, trong lòng không tự chủ cảm thấy buồn nôn, không phải vì điều gì khác, đơn giản chỉ là thấy nó ghê tởm. Hóa ra, máu của người ngoan độc thế nào cũng chảy ra thành màu đỏ, chỉ là mùi phát ra khiến người ta thấy ghê tởm mà thôi.
Bờ môi nàng run run, nở nụ một cười châm biếm. Sau đó nàng xoay người đi về phía xe ngựa. Vết thương trên người Khương Mạc không nhẹ, nàng nghĩ chắc là đã bị thương tới nội tạng rồi, không biết có xuất huyết trong không. Dưới hoàn cảnh này, nếu thật sự xuất huyết trong thì rất phiền toái.
Vừa nghĩ vậy, nàng vừa đi. Nhưng rõ ràng chỉ là một khoảng cách cực kỳ ngắn, nhưng nàng cảm thấy làm thế nào cũng đi không hết. Tai ù ù từng đợt, cơ thể càng thêm nặng nề. Vất vả đến bên xe ngựa một hồi, chân nàng đã mềm nhũn, nếu không phải nàng nhanh tay thì người nàng đã trực tiếp ngã xuống.
“Cô sao rồi?” Hi Phù Ẩn cũng nắm lấy tay nàng, biểu cảm rất lo lắng.
Khương Mạc thở hổn hển nói: “Không sao.”
Nàng bò lên trên xe, ngồi ở chỗ đó, một hồi lâu sau cũng không thấy nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hi Phù Ẩn thấy nàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002854/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.