Chỉ có gã đàn ông bị thương kia là lùi lại về phía sau, không cam lòng, phô trương thanh thế quát: “Ngươi, ngươi dám uy hiếp chúng ta, chúng ta nhiều người như vậy, sẽ sợ các ngươi sao?”
Nói xong, gã lại khinh thường bĩu môi: “Một con đàn bà, một tên tàn phế.”
Hi Phù Ẩn không bị chọc giận, hắn nhìn về phía gã, nói: “Ngươi có thể thử một lần.”
Gã đàn ông kia đối diện với ánh mắt hờ hững của Hi Phù Ẩn, chẳng biết tại sao trong lòng chợt thấy lạnh lẽo, do đó nảy sinh cảm giác sợ hãi. Gã dời mắt đi, không dám nhìn thêm.
“Ai bằng lòng dùng mạng của mình để lót đường cho người khác thì tiến lên đây.”
Lời này rõ ràng được nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người ở đây lại nghe ra được khí thế sắc bén trong đó. Đám người vừa mới còn ồn ào ầm ĩ kia giờ phút này đều rũ người, không ai nguyện làm chim đầu đàn, dù sao thì người ra mặt trước thì sẽ chết trước. Người có thể sống sót đến nơi đây đều không phải đồ ngốc, Hi Phù Ẩn vừa nói xong, trong đầu những người này đã suy nghĩ loanh quanh vài vòng, suy xét cái lợi cái hại. Ý tứ cũng bày ra đấy cả rồi, nếu ai ngoan cố muốn cướp thì phải chuẩn bị tốt chuyện dùng mạng để đổi. Thế là lúc này, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bấy giờ Hi Phù Ẩn lại mở miệng, ngược lại với sự hờ hững lúc trước, thái độ của hắn thay đổi rất lớn, giọng điệu mang vẻ hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002851/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.