Hai bên bờ sông Liêu đều là vách đá nguy hiểm, khó có thể leo lên, gần như không tìm thấy những chỗ có thể leo lên bờ. Ngoại trừ điều này, khe đá bờ sông mọc đầy cỏ dại cao thấp, ngọn cỏ rậm rạp rũ xuống mặt sông, che kín hai bờ.
Khương Mạc kéo Hi Phù Ẩn núp ở dưới nước, chỉ còn đôi mắt và mũi là lộ ra khỏi mặt nước, giấu ở đằng sau đống cỏ dại này. Đôi mắt đen láy của hai người nhìn về phía thuyền bồng vừa mới lướt ngang qua.
Đây đã không biết là chuyến thứ mấy rồi, cách đó không xa, sao mai phía chân trời đã mọc lên, mặt trời sắp dâng lên từ phía Đông, trời sắp sáng rồi.
Khương Mạc và Hi Phù Ẩn cũng đã ngâm mình trong nước suốt một đêm, làn da giấu trong quần áo đều đã nhăn nheo bèo nhèo, nước sông lạnh lẽo quả thật khiến người ta run rẩy đến tận xương. Nhưng ngay cả khi như vậy, bọn họ vẫn không dám nhúc nhích gì. Bởi vì người của Lê Phàn còn đang tới tới lui lui trên mặt sông tìm tung tích của bọn họ.
Khương Mạc cúi đầu nhẹ nhàng giật giật cơ thể tê dại, đôi mắt lại không cẩn thận đối diện với Hi Phù Ẩn. Mắt nàng chợt lóe, dời tầm mắt đi, ký ức dưới nước lúc trước lại đột ngột hiện lên trong đầu.
Lúc ấy, Khương Mạc mang theo Hi Phù Ẩn nhảy xuống sông Liêu, vốn chính là ăn được cả ngã về không, cầu cơ hội cả cuộc đời. Nàng vốn dĩ tính toán trực tiếp núp dưới nước, lén bơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002844/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.