Bởi vì một mình giãy giụa cầu sinh tại dị thế nên chuyện đầu tiên Khương Mạc làm khi mở mắt ra mỗi ngày là suy nghĩ nên sống sót bằng cách nào. Vì sống sót, nàng giết người, cũng hại chết không ít người, đôi tay dính đầy máu tươi, trái tim sớm đã thủng trăm ngàn lỗ.
Bây giờ lại có một người như trưởng bối nắm lấy tay nàng, nói với nàng rằng bình an là tốt rồi, lòng Khương Mạc trở nên ngũ vị tạp trần trong nháy mắt, hốc mắt nóng lên thiếu chút nữa rơi lệ.
Nàng cố nén, im lặng không nói gì.
Đứng ngoài cửa trong chốc lát, lão phu nhân bèn dắt nàng vào nhà. Bảng hiệu của tòa nhà này là hai chữ Lâm phủ. Đây chính là thân phận mà lúc trước Hi Phù Ẩn dùng.
Mẫn Kiên và Chiến Võ dẫn theo ám vệ sắp xếp những việc khác.
Khương Mạc thì dẫn Nguyệt Linh, Nguyệt Đang và lão phu nhân, bị hạ nhân vây quanh tiến vào phủ, dọc theo đường đi, lão phu nhân vẫn luôn nắm chặt tay nàng chưa từng buông ra. Khương Mạc có thể cảm giác được, tay bà đang run nhè nhẹ nhưng rất ấm áp có lực.
Vào phủ thì phải đi qua một dãy hành lang gấp khúc thật dài, cuối cùng mới đến chỗ ở mà lão phu nhân đang sống.
Viện này không nhỏ nhưng trông có vẻ khá tịch liêu. Bên trong trừ một cây hòe lớn ra thì không thấy được những thực vật khác. Dưới cây hòe lớn kia có ghế đá và bàn đá, ngoại trừ nó ra, bên ngoài không còn những vật trang trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002827/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.