“Được rồi, ngươi ồn ào cái gì!”
Lỗ Mông không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Lý Minh Chu một cái, nói.
“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, đám thương nhân kia nắm dược liệu và lương thực trong tay, mắt nhìn bá tánh bình dân không gạo không thức ăn. Chúng ta muốn trị ôn dịch cũng không có thuốc để trị, không phải là hồ đồ hay sao?”
Khương Mạc cau mày gật đầu nói: “Lý đại nhân nói đúng, bây giờ trữ hàng chiếm lời không phải là một dấu hiệu tốt. Ngọn cờ này cần phải dừng lại, nếu không sau này người chịu khổ chính là chúng ta.”
Dân sinh tướng loạn chính là được tích lũy từng chút như vậy, cho nên cần phải bóp chết hoàn toàn ngay từ khi mới xuất hiện dấu hiệu.
Khương Mạc lấy phương thuốc trong lòng ngực ra đưa cho Lý Minh Chu: “Đây chính là danh sách của những cửa hàng đó, Lý đại nhân nhìn xem có quen biết gì không.”
Lý Minh Chu vội vàng tiến lên tiếp phương thuốc, mở ra xem: “Hiệu buôn Phúc Mậu, tiệm lương thực Xương Thăng, tiệm thuốc Thụy Khang…”
Càng đọc, giọng của Lý Minh Chu càng biến mất.
Không vì điều gì khác, chỉ vì những cái tên trên đó hắn đều biết, hơn nữa không lâu trước đó chủ nhân của những nhà buôn này còn tìm tới hắn. Bọn họ chính là tứ đại thương hộ Bình Giang, Bạch gia – Chu gia – Kiều gia – Tôn gia. Bình thường quan hệ giữa Lý Minh Chu và bọn họ cũng không tệ, hắn làm sao cũng không ngờ được vào lúc này bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002818/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.