Nói xong, Khương Mạc cầm đao ép xuống cổ Lê Phàn, tư thế này như là muốn lập tức giết gã.
Lê Phàn thấy lưng lạnh toát, gã thấy được sát ý như hóa thành thực chất trong mắt Khương Mạc. Ả đàn bà này quyết tâm muốn tru sát gã!
Lê Phàn vô cùng tỉnh táo nhận thấy được điều này, các cơ trên khuôn mặt gã mạnh mẽ co rút lại, rồi sau đó gã hơi nghiêng đầu, giả vờ bình tĩnh nói: “Ngươi chính là người cứu Hi Phù Ẩn đúng không, Tôn Chiêu cũng là ngươi giết?”
Ánh mắt Khương Mạc hờ hững nhìn gã, không phủ nhận: “Đúng vậy.”
“Bản quan rất tò mò, rốt cuộc ngươi đã chạy khỏi tay thuộc hạ Tôn Chiêu, lại giết hắn như thế nào? Công phu của Tôn Chiêu không yếu, bên người ai ai cũng là tay đấm giỏi, các ngươi một là đàn bà, một là tàn phế, rốt cuộc đã làm thế nào?” Lê Phàn hỏi.
Khương Mạc nghe vậy, im lặng ngầm thừa nhận nói: “Câu hỏi này ngươi có thể tự đi hỏi Tôn Chiêu.”
Lê Phàn nghẹn họng, biểu cảm trên mặt càng thêm khó coi, nhưng gã vẫn nhẫn nhịn, trên khuôn mặt dữ tợn của gã lộ ra một nụ cười: “Theo quản ban, hẳn là bản lĩnh của cô nương không nhỏ. Tên tàn phế như Hi Phù Ẩn chỉ có mỗi khuôn mặt là đẹp, nói không chừng bây giờ còn không thể giao hợp. Nếu cô nương bằng lòng, ta có thể dẫn cô nương đến trước mặt quốc công gia. Không chừng cô nương còn sẽ có một phen thay đổi, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002807/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.