Sau khi Hoài Nhi được đưa đến Bình Giang, nó vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê chưa từng tỉnh lại, cho dù đã sử dụng thuốc của Triệu đại phu, nó cũng chỉ đang ở trong một loại trạng thái gần như ổn định, không chuyển biến xấu hơn cũng không chuyển biến tốt hơn.
Trong âm thầm, Triệu đại phu tìm Khương Mạc tới để nhắc nhở mịt mờ, rằng với trạng thái bây giờ của Hoài Nhi, mặc dù là bây giờ còn sống thì cũng không sống được mấy năm. Nói cách khác, điều cuối cùng mà Hoài Nhi gặp phải cũng là phận chết non.
Mà Khương Mạc cũng biết rằng, nàng không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.
Khương Mạc ngồi ở mép giường Hoài Nhi, đứa bé bé nhỏ nằm sâu trong đệm chăn dày cộm, khuôn mặt nhỏ xanh trắng nhìn vào khiến người ta hoảng sợ. Nếu không phải lồng ngực của nó còn hơi phập phồng, có lẽ sẽ không ai cho rằng nó còn sống.
Lúc này, ngoài cửa sổ đang có tuyết lớn rơi xuống, tuyết trắng bay lả tả khắp đất trời, đã không còn nhìn thấy màu sắc vốn có của mặt đất rồi.
Trận tuyết này tới rất đột nhiên cũng rất bất thường.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, trận tuyết này đứt quãng nhưng lại không hoàn toàn ngừng lại. Tuyết chất chồng trên mặt đất làm hạ nhân trong phủ rửa sạch một lần rồi lại một lần, nhưng một đêm trôi qua, nó lại trải dày một lớp nữa. Cứ tiếp tục như vậy, tuyết lớn thành họa sẽ là chuyện sớm muộn.
Khương Mạc hơi nhắm mắt lại, thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002803/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.