Ăn xong cái bánh bột bắp kia, Khương Mạc lại dùng dây thừng quấn cổ tay hai người lại, buộc một cái nút lỏng lẻo, nhẹ nhàng giãy là có thể giật ra. Làm như vậy, là vì không khiến người ta hoài nghi. Bởi vì hầm này không có ánh sáng, một mảnh đen nhánh, cũng không có cách để phân rõ bây giờ là giờ nào. Lúc mơ mơ màng màng, bọn họ lại ngủ thiếp đi. Mãi đến khi cửa hầm bị mở ra, tiếng người ồn ào truyền đến, Khương Mạc mới giật mình một cái rồi tỉnh lại.
Tổng cộng có ba người tiến vào. Bọn chúng mở lồng sắt ra, có hai người bê Hi Phù Ẩn đi ra ngoài trước, sau đó có một người khác kéo Khương Mạc đi ở phía sau.
Rời khỏi hầm rồi, ánh nắng chói mắt khiến đôi mắt nàng đau nhói, không tự giác nhắm mắt lại, thích ứng một hồi mới mở mắt ra lần nữa.
Đối với thôn Bát Yến, hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, trên mặt tất cả mọi người đều treo nụ cười vui mừng hớn hở, đứng chia thành hai hàng.
Khương Mạc vừa đi vừa nhìn, cũng không rõ là có cảm giác gì, tóm lại là cực kỳ phức tạp. Cuối đường là một cái từ đường, từ đường cũng không lớn, nhưng bên trong có cung phụng rất nhiều bài vị, hương khói các nơi cũng được châm lên. Đương nhiên, thứ khiến người chú ý tới nhất chính là một cái thớt được tạo thành từ ván cửa ở ngoài cửa từ đường. Trên mặt thớt có rất nhiều vết bẩn đã biến thành màu đen, cả tấm ván gỗ đều biến thành màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/1002949/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.