Ban đêm, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên trên khuôn mặt, vầng sáng vàng cam tăng thêm vài phần ấm áp cho Hi Phù Ẩn.
Bóng cây trùng điệp dưới ánh trăng xa ngút ngàn dặm không chút âm thanh, chỉ có tiếng đập quả thông bộp bộp là rõ ràng.
Ngồi lâu rồi, ngồi đến lúc cả người đều cứng ngắc lại, cổ rất khó chịu. Khương Mạc bỏ đống hạt thông kia vào trong túi, sau đó đứng lên hoạt động cơ thể một chút.
Rắc rắc hai tiếng, cái cổ vừa nãy còn đau nhức không thôi đã lập tức thoải mái không ít.
Tuy rằng bên người bọn họ đã chất đầy rác vỏ thông, nhưng trên thực tế, hạt thông lấy ra được cũng không nhiều. Bởi vì không phải bên trong mỗi một quả thông đều có thể lấy được hạt thông.
Trải qua mấy ngày phơi nắng, có quả đã khô quắt bên trong, cho nên bận một hồi lâu cũng chỉ có thể chứa đầy một túi.
Khương Mạc dùng xẻng xúc từng đống từng đống vỏ thông vào trong lửa, chỉ nghe thấy bùng một tiếng, củi gặp phải lửa, cháy càng to.
Khương Mạc đặt xẻng ở bên người, ngồi xếp bằng ở cạnh lửa, lại thêm vài que củi vào trong. Nàng đưa lưng về phía Hi Phù Ẩn, lại mở tay ra nhìn xem. Bàn tay vốn trắng nõn mịn mà đã lấp đầy vết thương nhỏ nhỏ bé bé. Nhưng cho dù là vậy, nó cũng đẹp hơn đôi tay lúc trước không ít, ít nhất, nó còn là đôi tay của phụ nữ.
Nhưng đẹp thì đẹp đó, ngày mai nàng sẽ phải chịu khổ. Không có kén, bọng máu sẽ mọc đầy tay nàng.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/1002924/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.