Khi Khương Mạc tỉnh lại, bộ não tê liệt một hồi lâu mới hoạt động lại một lần nữa. Nàng giật giật người, cảm giác cứng đờ tê mỏi lập tức truyền khắp toàn thân.
“Khương cô nương, cô sao rồi?”
Hi Phù Ẩn lại sờ trán nàng, cảm giác mát lạnh, không còn thấy sốt nữa.
Sau khi cảm giác tê mỏi bị rút đi hết, cơ thể nàng không còn chút sức lực, nơi nào cũng thấy đau, thấy khó chịu. Độc tố của Góa phụ đen quá mãnh liệt, dù chỉ phần độc còn sót lại thôi cũng đủ để Khương Mạc chịu khổ không ít.
Nàng nhắm mắt lại, chờ khỏe một chút mới lắc đầu: “Không có gì.”
Hi Phù Ẩn hỏi: “Muốn uống nước không?”
Yết hầu Khương Mạc lại nghẹn khô, nàng liếm bờ môi khô ráo, nhẹ nhàng gật đầu.
Hi Phù Ẩn cầm lấy ống trúc trong tầm tay, rút nút lọ ra đưa nước đến bên miệng Khương Mạc đút nàng uống. Nước vừa đưa vào miệng, Khương Mạc đã sửng sốt, nàng giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trên đỉnh đầu, ngơ ngẩn nói: “Ấm.”
Hi Phù Ẩn nở nụ cười, chỉ chỉ vào đống tro tàn kia, ấm giọng nói: “Ta đổ nước vào ống trúc chôn ở dưới tro, dùng nhiệt độ sót lại của lửa hâm nóng nước.”
Hi Phù Ẩn ôm Khương Mạc cả đêm, không nấu nước được, chỉ có thể dùng cách này. May mắn là nước vẫn ấm.
“Còn muốn uống không?”
Khương Mạc lại nhấp một ngụm nữa rồi thôi.
Hi Phù Ẩn lại bỏ ống trúc vào đống tro kia, để nhiệt độ còn sót lại của lửa tiếp tục làm nóng nước.
Cơ thể Khương Mạc vừa cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/1002922/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.