Màn đêm lạnh lẽo bao trùm, nghe theo lời dặn của Trúc Viễn. Sau đó, Dương và người của mình đã lùng sục khắp bệnh viện. Không chỗ nào là không rà soát qua, mấy tiếng đồng hồ sau vẫn không tìm được. Lời nói của cô, từng khắc trôi qua lại vang trong đầu của Dương, khiến cậu ta nặng nề khó tả. Đứng trước sân bệnh viện, từng người chạy lại báo tin, vẫn là không thấy.
Bỗng nhiên điện thoại Dương run lên. Vẫn nghĩ là chị đại của mình gọi hỏi tình hình, thật không dám nói ra hai từ 'xin lỗi'. Dáng vẻ trầm mặt, cầm điện thoại trong tay. Không dám nhìn tên cô được lưu trong đó, mà ấn nhận cuộc gọi ngay.
Giọng nói bên kia đầu dây cất lên, khiến Dương có chút giật mình.
"... Dương ca.. tôi.. không hay rồi.. t.."
"Lữ?!!!!" Âm giọng của Dương rất lớn, lớn như nỗi uỷ khuất trong lòng mình, liền hỏi cậu ta đang ở đâu.
Đã biết được tung tích, Dương cùng những người khác khẩn trương chạy đến. Chạy ra khỏi cổng, rồi chạy đến con hẻm tối không xa bệnh viện cho lắm.
Vừa chạy đến đã làm mọi người một phen hãi hùng, tình cảnh trước mắt có chút chạnh lòng, xót xa.
Lữ ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo, một mảnh lưng như không xương, cố gắng dán chặt vào tường, một tay đưa lên ngực đã ám đầy vệt máu. Tay còn lại thì ôm chặt đầu Sói Vằn, để người anh em nằm trên đùi mình...
Bước vào giang hồ, chém giết nhau, chết chóc nổ ra, đều là chuyện bình thường. Nhưng trước mắt Dương, cảnh tượng đó phải nói là vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-khoi-the-gioi-nay-duoc-khong/461613/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.