cũng là cháo 
Editor: Đông Vân Triều 
Cảnh báo: Nội dung chương này có cảnh gây đả kích vị giác. Tránh ăn uống khi đang đọc! 
Tạ Trì An và Diệp Trạch Ngữ tìm đại một phòng để nghỉ chân. Cậu kiểm tra sơ sơ các vết thương khác, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng thì cũng lười nhìn tiếp. Diệp Trạch Ngữ ăn ổ bánh mì một cách gần như là thành kính, từng động tác gặm, cắn, nhai, nuốt được tiến hành cực kỳ trịnh trọng, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm, có thể nói là "ăn như tằm ăn dâu". 
Người đói lả lâu ngày luôn ôm lòng quý trọng lẫn bức thiết đối với thức ăn. 
Cô ăn được một nửa bỗng nhiên dừng lại, nói: "Anh ơi, cho..." rồi nhìn qua khoảng không bên cạnh thì sửng sốt. 
Hàng mi Diệp Trạch Ngữ run lên, nước mắt lăn dài trên má. 
Trước đây chỉ cần tìm thấy đồ ăn, Diệp Trạch Hạo sẽ luôn cho cô một nửa, cô cũng thế, cả hai cùng hưởng. Bây giờ theo thói quen đưa cho anh một nửa, không người nhận lấy. 
Cô cắn chặt răng không để mình gào khóc. 
Quả thật vẫn rất, rất khó chịu... 
Tạ Trì An thấy cô như thế, cậu hiểu trong lòng. 
Cậu thầm thở dài khe khẽ. 
Tình cảnh của Diệp Trạch Ngữ chợt khiến Tạ Trì An "tức cảnh sinh tình". Cậu như đang nhìn thấy mình ở nơi âm u hẻo lánh đó, bó gối nép mình vào góc tường, cắn chặt hai hàm răng đang run lên theo từng nhịp thở, vừa bất lực vừa sợ hãi. 
Cậu không rõ nỗi thấu cảm này đến từ đâu, mỗi lần muốn nhớ lại, cậu đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-hay-chet/1490454/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.