Editor: Đông Vân Triều
Bôi thuốc xong xuôi, Phong Minh mới lưu luyến cụp mắt, dùng ngữ khí dịu dàng mà nói: "Được rồi."
Tạ Trì An ngồi dậy, kéo áo sơ mi xuống. Cảm giác vải áo ma sát với miệng vết thương quả thật không tốt đẹp gì, nhưng dù sao cũng hơn là ở trần. Còn chỗ áo bị cắt ra phía sau kia... thôi thì chẳng còn cách nào khác. Bây giờ, người trong trường quần áo tả tơi, bê bết máu chỗ nào cũng có, một thân gọn gàng, sạch sẽ mới dễ bị nhắm.
Cậu bước tới bên mấy tủ thuốc bị xới tung loạn cả lên, đưa mắt nhìn bao quát, sau đó dừng lại ở một bình thuốc bị ai đó xé mất nửa cái nhãn, chỉ có một công thức hóa học nguệch ngoạc được viết bằng bút bi, N2O3.
Đinitơ triôxít.
Không đơn giản, cái bình này vốn nên thuộc về phòng thí nghiệm chứ không phải phòng y tế.
Tạ Trì An mở nắp, bên trong chứa một loại bột trắng tinh, không mùi. Cậu chấm một ít rồi liếm, cảm thấy hơi đắng.
Tạ Trì An đã biết đây là gì.
Barbiturat, có công thức hóa học hoàn chỉnh là C8H12N2O3. Hơi tan trong nước, dùng để tiêm vào tĩnh mạch.
Thường được gọi là thuốc an thần.
Tuy là thuốc an thần nhưng có hiệu làm dịu đau đớn, giảm căng thẳng, lo âu, đồng thời không ảnh hưởng đến hoạt động, tư duy bình thường của đại não. Hẳn phải có rất nhiều người cần. Đáng tiếc bởi cái nhãn chỉ còn một nửa này mà không ai biết nó là cái gì, khiến nó chẳng thể phát huy được tác dụng.
Nhưng nếu bị tiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-hay-chet/1490440/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.