"Đây là giấc mơ... sao?"
Trong giấc mơ, ấm áp vô cùng, có ánh nắng không thuộc về mùa đông, là năm tháng của tuổi trẻ.
Ở thành phố trên núi, ngày đẹp trời nhất là vào mùa xuân và mùa hạ. Khi anh 18 tuổi, Cảnh Diệp không lo lắng về bất cứ thứ gì, chỉ là một người mơ mộng hão huyền. Anh nhìn thấy bản thân khi còn trẻ, bước vài bước rồi nhảy xuống từ tầng lầu, đeo cặp sách trên lưng, chạy về phía bức tường phía sau.
"Lâm Thiền! Lâm Thiền!" Cảnh Diệp ngẩng đầu lên kêu, "Chúng ta đi thôi!"
Một cái đầu nhanh chóng nhòm ra từ cửa sổ, sau đó rút lại, Cảnh Diệp chỉ nghe thấy giọng nói của cậu: "Đợi một chút!"
Lâm Thiền bước vào độ tuổi vỡ giọng hơi muộn, mười lăm tuổi, đó là độ tuổi mà giọng nói của cậu còn mang nét giọng vịt đực, vì thế cậu cố gắng ít nói hơn, không lãng phí một lời dư thừa nào, cũng không muốn la hét quá nhiều. Câu trả lời có chút khàn khàn này khiến Cảnh Diệp vui mừng vô cớ, giống như mình lại trở thành người lớn, hoàn toàn quên mất đây chỉ là một giấc mơ.
Không lâu sau đó, tiếng bước chân vội vàng vang lên từ cầu thang, Lâm Thiền với chiếc cặp sách trên lưng từ bóng tối đi ra. Cậu đội chiếc mũ bóng chày không hợp thời trang, một bên vai đeo chiếc cặp màu đen.
"Sao hôm nay lại đội mũ thế?" Cảnh Diệp cười, vô thức nắm lấy vai Lâm Thiền.
Cảnh Diệp đã phát triển đầy đủ, chiều cao đã ổn định ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-den-ben-em/3427390/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.