Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi ở sau cánh cửa, cảm thấy bản thân rất oai phong.
Tên đàn ông xấu xa kì lạ kia, một khi ghen lên cũng thật quá đà. Cô đâu có nói dối, cô rõ ràng là nói thật, chỉ là chính anh tự suy diễn, anh còn không biết xấu hổ đi mắng người khác.
Không thèm để ý anh đến anh nữa, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất khó chịu. Tư Tư đi rồi, mà ác bá tiên sinh nhà cô lại hiểu lầm cô. Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng muốn khóc.
“ Em đừng ngồi dưới đất, ở đó lạnh lắm.” Giọng nói Mạnh Cổ tức giận thấy rõ.
Trần Nhược Vũ bỗng hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, làm gì có ai, sao anh biết cô đang ngồi dưới đất? Suy nghĩ mất nửa ngày, cô nhớ tới người vừa nói chuyện, có lẽ anh nghe thấy tiếng động cô ngồi ở dưới đất.
Trần Nhược Vũ xoa xoa cái đầu phản ứng chậm chạp của cô, thấy hơi đau đau.
“ Bác sĩ Mạnh, em đau đầu.”
“ Em mở cửa đi, anh khám cho em.”
“ Không cho anh khám, để cho anh tức chết.”
Mạnh Cổ thở dài: “ Trần Nhược Vũ.”
“ Sao nữa!.” Giọng nói của cô bắt đầu căng lên.
“ Em đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm.”
“ Không đứng dậy được.” Cố tình làm trái ý anh.
“ Em muốn bị bệnh sao.” Giọng nói của anh còn hung dữ hơn cả cô.
“ Thử thì thử.” Cô càng tỏ ra hung dữ hơn.
Ngoài cửa, Mạnh Cổ thở dài, rất muốn đá văng cánh cửa này ra chỗ khác. Anh ngồi xổm xuống, cách một cánh cửa nói với cô: “ Trần Nhược Vũ, em không phải đang khát sao? Anh đưa nước cho em.”
“ Không uống.”
“ Vậy em khát thì phải làm sao?.”
“ Khát chết cũng được, dù sao anh cũng chẳng đau lòng.”
Mạnh Cổ rất muốn mắng cô ăn nói bỗ bã, về sau ai dám cho Trần Nhược Vũ nhà anh uống rượu, anh sẽ đánh chết hắn.
“ Trần Nhược Vũ, em uống mấy chai?.”
“ Em không say.”
“ Anh đâu nói em say, chỉ muốn hỏi em một chút, bàng quang của em có trướng chưa?.”
“ Bàng quang ở đâu em cũng chẳng biết.”
“ Được rồi, em có đầy bụng không? Muốn đi toilet không?.”
“ Hả?.” Trần Nhược Vũ ngẩn người. Đúng là, cô khóa nhầm cửa rồi, cô không phải khóa Mạnh Cổ ở bên ngoài mà cô khóa cô ở bên trong.
Khát không uống được nước, mót cũng không đi được toilet.
Quá ngu!
Trần Nhược Vũ tỉnh táo hơn một chút.
Ngoài cửa, Mạnh Cổ nói tiếp: “ Em mở cửa ra đi, uống nước trước đã, sau đó đi toilet rồi về giường nghỉ ngơi một lúc. Anh sẽ giúp em mát xa, đầu không đau nữa thì em hãy tiếp tục phê bình anh, được không?.”
“ Không được.” Mặc kệ anh nói gì, cứ trả lời là không được. Lần này, anh thực sự quá đáng, không tìm hiểu kĩ đã mắng cô, ngày sau thì thế nào?
Trần Nhược Vũ bắt đầu khóc bù lu bù loa trong phòng, bọn họ còn có sau này sao? Vì sao cô không có niềm tin vậy.
Ngoài cửa, Mạnh Cổ mặt mày đen xì: “ Em khóc cái gì?.”
“ Thương tiếc một chút khi em mất đi hai ngày lưu luyến trong tình cảm.” Trần Nhược Vũ vừa quệt nước mắt vừa nghe thấy Mạnh Cổ ở bên ngoài bắt đầu đọc ‘ Tam Tự Kinh”*.
(*)Tam Tự Kinh (chữ Hán: 三字經)[1] là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao. (Wiki)
“ Anh còn dám mắng người!”
“ Anh đâu có mắng ai.” Gương mặt Mạnh Cổ xanh như tàu lá, đáng tiếc Trần Nhược Vũ không nhìn thấy: “ Em đứng lên trước đi, đừng ngồi ở dưới đất.” Anh tận tình dỗ dành.
“ Không cần anh lo.”
“ Anh mặc kệ em cũng được, vậy em đi ra ngoài đi toilet trước đi, uống nhiều nước như vậy không thấy buồn sao? Em đóng cửa nhốt mình ở trong đấy làm gì?.”
Anh vừa nói dứt lời, anh nói là đi toilet, cô cũng thấy buồn thật. Hic, hic, hic cô khóa nhầm cửa rồi, nhưng tuyệt đối không thể nhận sai.
Hai người kéo co một lúc, một trong một ngoài. Cuối cùng Mạnh Cổ lên tiếng hỏi: “ Phải làm thế nào mới chịu đứng lên?.”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Lại hỏi: “ Phải làm sao em mới chịu mở cửa?.”
Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
Mạnh Cổ lại hỏi: “ Phải làm sao em mới hết tức giận?.”
“ Em nghĩ thông suốt rồi sẽ nói với anh.” Lần này là tiếng nói vang vọng của Trần Nhược Vũ.
“ Vậy em cảm thấy lúc nào mới thích hợp để nói với anh?.”
“ Anh về nhà đi.”
“ Không về.”
“ Anh ra khỏi nhà em đi.”
“ Không ra.”
Trong ngoài cửa đều im bặt tiếng nói chuyện.
“ Hai người có thể đừng hành xử như trẻ con thế được không?.” Một giọng nói trong trẻo phá tan bầu không khí của hai kẻ ngốc này.
Mạnh Cổ quay đầu nhìn lại, Lương Tư Tư ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp hai tay đang ôm ngực đứng trước cửa phòng của cô ấy, dường như tiếng khóc vừa rồi anh nghe thấy chỉ là ảo giác.
Mạnh Cổ đứng lên, cảm thấy hơi xấu hổ. Lương Tư Tư không để ý tới anh, đi tới, gõ cửa phòng Trần Nhược Vũ, nói: “ Nhược Vũ, bạn mở cửa đi.”
Trần Nhược Vũ nhanh tay mở cửa, nghe lời đến thế cơ à, Mạnh Cổ trừng mắt, lông mày dựng ngược cả lên.
Trần Nhược Vũ cần phải làm chuyện trước tiên là đi vào phòng toilet: “ Chờ mình quay ra còn lợi hại hơn nữa.”
Lương Tư Tư và Mạnh Cổ không hẹn mà cùng bĩu môi, tỏ vẻ coi thường câu nói của cô.
Đợi cho Trần Nhược Vũ đi ra, cô và Mạnh Cổ hai người bị áp tải ngồi xuống sofa, Lương Tư Tư đứng, nhìn hai người nói: “ Được rồi, ngày mai mình đi rồi, không có cơ hội xen vào chuyện của hai người. Thật ra mình cũng không muốn xen vào, nhưng hai người quá chi là tẻ nhạt, làm cho người khác rất ngứa mắt. Cho nên, bây giờ có gì thì nói đi, nhân cơ hội mình ở đây hãy nói cho rõ ràng.”
Mạnh Cổ dương dương tự đắc: “ Tôi không phải người tẻ nhạt, chẳng qua tôi chỉ phối hợp diễn xuất với trình độ của cô ấy.”
“ Trình độ em gì chứ?” Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh: “Em ngoan ngoãn, đoan trang không giống người nào đó ngây thơ mà còn keo kiệt, lại còn cứng nhắc.”
“ Ngoan ngoãn đoan trang là tính chất đặc biệt trên người của em, bây giờ em lại phát hiện thêm ra sao? Là ai muốn hát hò, ai ghi sổ nhớ, còn khóa mình ở trong phòng thiếu chút nữa tự làm ‘ nghẹn ‘ chính mình?.”
“ Đó là vì ai mua sầu riêng mà còn dám để ở ngoài cửa để người khác trộm mất. Là ai không biết phân biệt đúng sai xử oan cho người khác, ích kỉ còn không thèm để ý đến người khác.”
“ Dừng, dừng.” Lương Tư Tư không chịu nổi: “ Hai người, nên từ từ nói một để tính toán cho rõ ràng. Nhược Vũ, bạn nói trước đi, bạn nêu rõ quan điểm của mình.”
“ Anh ấy nói, thời gian qua lạnh nhạt với mình vì ngày đó mình nói là đi ăn cơm với bạn, anh ấy thấy mình đi ăn cơm cùng người đàn ông khác. Bạn nói xem, làm sao có thể không giận được chứ!”
“ Thế thôi sao?.”
“ Mình bị oan. Rõ ràng là không phải, mình ở trước cổng nhà nhìn thấy Chu Triết cho nên mới cùng nhau về nhà mà thôi.”
“ Được rồi.” Lương Tư Tư rời tầm mắt sang Mạnh Cổ: “ Bác sĩ Mạnh, ngày đó Nhược Vũ đi ăn cơm với tôi, sau đó tôi có hẹn gặp mặt đám bạn khác, cho nên bạn ấy tự về nhà. Chuyện là như vậy.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn Mạnh Cổ, sau đó gật đầu bỏ phiếu kiên quyết.
Mạnh Cổ yên lặng, tự biết mình đuối lý, vô cùng xấu hổ.
Lương Tư Tư nói tiếp: “ Không phải có nhiều chuyện sao? Bác sĩ Mạnh, nếu anh bắt được cô ấy đang hồng hạnh vượt tường* thì hãy mắng cô ấy nhưng đây không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao? Còn bạn nữa, Nhược Vũ, bạn cảm thấy anh ấy lạnh nhạt với bạn, sao bạn không đi tìm đánh cho anh ấy một trận, đánh rồi sẽ biết lí do vì sao lại lãnh đạm với nhau sao? Hai người nhẫn nhịn lâu đến vậy, có ích gì chứ?.”
(*)Hồng hạnh vượt tường ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình.
"Xuân xắc khắp vườn không cách giữ, một đóa hồng hạnh vượt tường ra". (Yahoo)
Hai người liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều không lên tiếng.
Trần Nhược Vũ mím chặt môi, nửa ngày mới chịu lên tiếng: “ Nhưng sao có thể mắng nhiếc loạn xị lên như vậy chứ, rất ảnh hưởng đến tình cảm. Hơn nữa, anh ấy bận rộn như vậy, đôi khi cáu gắt mình cũng hiểu được, mình cũng muốn tới chỗ anh ấy. Muốn chăm sóc cho anh ấy nhưng cứ ở bên nhau là lại cãi nhau. Thực sự là mình chẳng làm được gì.”
Thì ra không đánh cũng không mắng chỉ là đau lòng. Cô cố gắng nhẫn nhịn mấy ngày qua chẳng phải phí công rồi sao?
Mạnh Cổ nhìn cô, rất muốn nói xin lỗi, nhưng Lương Tư Tư đang ở trước mặt, anh đành nuốt lời nói vào bụng.
Trần Nhược Vũ thấy hơi choáng váng, quờ tay lấy một lon bia, uống một ngụm.
Mạnh Cổ và Lương Tư Tư đều trừng mắt nhìn cô, đến ngụm thứ hai vì quá xấu hổ nên cô đành đặt lon bia trở lại bàn.
“ Là anh ấy không tốt, Tư Tư bạn phê bình anh ấy đi.”
“ Mình phê bình anh ấy làm cái gì, nếu bạn cảm thấy anh ấy không tốt thì đá đi, mình đưa bạn tới thành phố H cùng nhau đi tìm mùa xuân.”
Hai người con gái bị Mạnh Cổ trừng mắt.
Trần Nhược Vũ cúi đầu, thỏ thẻ nói: “ Mình không muốn đi, mùa xuân ở thành phố H không có bác sĩ Mạnh, mình thích anh ấy lâu như vậy mà.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn lại Lương Tư Tư: “Uống rượu mới nói lời thực lòng.”
“ Chờ đến thành phố H, tìm được người so với anh ấy tốt hơn và hợp với mình, bạn hãy nói cho mình biết. Mình muốn so sánh độ đẹp trai, vẻ dịu dàng và chăm sóc nhiệt tình một chút.” Trần Nhược Vũ không nhìn thấy cảm xúc của hai người còn lại, tự mình lẩm bẩm một mình.
Lương Tư Tư nở nụ cười, nhìn về phía Mạnh Cổ: “ Lời thật đó.”
“ Cô ấy say rồi.” Mạnh Cổ lạnh nhạt nói.
“ Tốt nhất thì nên làm bác sĩ, mình rất thích dáng vẻ anh ấy khi mặc áo blouse trắng.” Trần Nhược Vũ còn nói thêm: “ Mình buồn ngủ.”
Hai người quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ thở dài, hết chịu nổi, liền kéo cô vào trong lòng.
Lương Tư Tư nhìn thấy vậy, hốc mắt bỗng đỏ lên. Cô lớn tiếng nói: “ Được rồi. Hai người yêu đương thì nên vui vẻ một chút, chỉ số thông minh nên bảo trì ở mức bình thường. Mình về phòng ngủ, hai người gây ‘tiếng động’ thì nhỏ thôi, đừng quấy rầy đến mình.”
“ Bạn không lo lắng cho mình nữa sao?.” Trần Nhược Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, có chút không nỡ.
“ Bạn muốn mình lo như thế nào? Đến lúc đó mình giúp bạn gả cho người khác, giúp bạn lên giường, giúp bạn sinh đứa con sao?.”
“ Không cần.” Trần Nhược Vũ đỏ mặt dựa vào người Mạnh Cổ, hưởng thụ cái ôm của anh: “ Ác bá tiên sinh nhà mình là người đàn ông trinh tiết.”
Lương Tư Tư và Mạnh Cổ lé mắt nhìn cô.
“ Cô ấy say thật rồi, anh dọn dẹp tàn cuộc đi.” Lương Tư Tư nói với Mạnh Cổ, sau đó xoay người đi vào phòng.
Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ, cô đang chớp mắt nhìn anh.
“ Em buồn ngủ.”
“ Uhm.”
“ Em không có say, em rất tỉnh.”
“ Thật sao?.”
“ Thật đó. Em tỉnh nên mới biết được anh mắng oan em, anh không phân rõ phải trái, em mới yêu được hai ngày đã thất tình.”
Mạnh Cổ đã không muốn cùng cô tranh cãi: “ Về phòng đi đã, ngủ một giấc dậy em sẽ hết thất tình.”
“ Không, không, không thể một mình em thất tình. Bác sĩ Mạnh, anh cũng thất tình.”
“ Anh không phải.” Mạnh Cổ vươn tay, ôm gọn cô vào lòng.
Trần Nhược Vũ giật mình kêu lên một tiếng. Sau đó có phản ứng lại, cảm giác rất quen thuộc. Cô ôm cổ Mạnh Cổ, tựa đầu vào vai anh, nói với anh: “ Anh thất tình.”
Anh ôm cô vào trong phòng ngủ, không muốn nói chuyện kiểu suy dinh dưỡng với cô.
“ Bác sĩ Mạnh, hóa ra anh khỏe như vậy.” Càng nói càng thiếu dinh dưỡng, vừa nói vừa nhéo tay anh: “Rất cường tráng.”
“ Cảm ơn.” Mạnh Cổ chẳng hề thấy biết ơn đối với lời khen của cô.
“ Nếu không anh thử ôm em đi, xem anh có thể ôm được trong bao lâu. Em sẽ nhớ giúp anh.”
Lời nói này và chuyện thất tình không hề có liên quan với nhau.
Mạnh Cổ không để ý tới cô, quẳng cô lên giường, sau đó đắp chăn, rồi nói: “ Ngủ đi.”
“ Bác sĩ Mạnh, anh thấy yêu đương và chữa bệnh cái nào khó hơn.”
Mạnh Cổ sửng sốt.
“ Em cảm thấy đều như nhau, rất khó.” Cô phát biểu quan điểm của mình.
“ Em đã chữa bệnh đâu mà biết.” Anh tức giận, rốt cuộc thì ai mới là bác sĩ đây.
“ Em không chữa bệnh nhưng em biết xem bệnh đó. Bác sĩ thường xuyên nói, bệnh thì cũng có nhiều nguyên nhân, nhiều loại, hiện tại trong giới Y học cũng chưa nói rõ được.”
“ Thì sao?.” Lời này đúng là anh đã nói qua, có những bệnh không thể phân tích rõ ràng được.
“ Cho nên...” Cô trừng mắt nhìn một lúc, ngáp một cái, đợi thật lâu mới lên tiếng: “ Cho nên...” Giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, sau đó cô đi ngủ!
Mạnh Cổ há hốc mồm, lại còn thế này nữa! Cô hành động thật bất ngờ.
Anh ngồi ở bên giường cô một lúc, ngẫm nghĩ một lúc. Cho nên bệnh rốt cuộc bắt đầu từ đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]