Vì sao lại đáng yêu?
Vấn đề này thật là khó.
Mạnh Cổ suy nghĩ, sau đó đáp: “Chỗ nào cũng đáng yêu.”
Trần Nhược Vũ liếc anh, tỏ ra không đồng tình, thậm chí cô còn tỏ thái độ ghét bỏ. Rất không có thành ý.
“Bác sĩ Mạnh, trước đây anh yêu đương cũng đều trả lời như vậy sao?.”
Mạnh Cổ híp mắt lại nghĩ.
Trần Nhược Vũ nói thêm: “Đừng nói với tôi các cô ấy chưa từng hỏi qua, tôi không tin. Con gái ở khắp thiên hạ đều như nhau.”
Mạnh Cổ xoa xoa mũi, nói: “Nghẹt mũi, đau đầu.”
Trần Nhược Vũ nhìn anh, không có chút đồng tình nào.
Mạnh Cổ bất đắc dĩ, đành nói: “Năm đó anh còn trẻ.” Cho nên anh có thể nói những câu hoa hòe hoa sói?
Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, khinh bỉ câu trả lời của anh nhưng không hỏi thêm.
Mạnh Cổ tỏ ra vẻ không phục: “Này, chúng ta không phải trẻ con mười tuổi làm sao em có thể hỏi anh những câu hỏi thiếu dinh dưỡng như này. Tình cảm đâu phải toán học, sao tính chuẩn xác được?.”
“Không phải là anh tính không chuẩn mà là anh không trả lời được.”
“Em bây giờ moi ra tật xấu của anh cũng rất đáng yêu.” Anh bỗng nhiên có đáp án.
“Nghe như anh đang khích lệ tôi ấy nhỉ?.” Cô tức giận.
“Em xem, em xem, em tức giận, lúc không đùa giỡn, lúc mất tự nhiên đều rất đáng yêu. Lúc em vui cũng rất đáng yêu. Lúc em sốt ruột cũng rất đáng yêu. Lúc em uống say cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118177/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.