Trần Nhược Vũ bất động.
Cô trừng mắt nhìn anh, thì anh càng tỏ ra mãnh liệt hơn.
Cô càng dùng sức, Mạnh Cổ càng khắc chế. Trần Nhược Vũ sống hai mươi sáu năm nay, đây là lần đầu tiên biết được sức chênh lệch giữa nam và nữ là như nào. Nếu thực sự gặp gỡ phải lưu manh, thổ phỉ thì. không đúng, cô đang gặp phải lưu manh và thổ phỉ!
Cô nghĩ, chờ anh buông cô ra, cô phải dùng ánh mắt chém chết anh, đá vào chỗ hiểm của anh, chặt tay anh, sau đó tuyệt giao luôn!
Cũng không biết có phải oán hận của cô ngút trời hay không, Mạnh Cổ dường như cảm nhận được, anh trừng mắt với cô.
Anh cắn môi của cô.
Cô rất tức giận, cô muốn cắn lại thế nhưng vừa định cắn thì đã bị anh dùng sức cắn lại.
Cô thở dốc, tình thế này đối với cô rất bất lợi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô không nên liều mạng. Nhưng anh được một bước lại muốn bước nữa, không chịu dừng lại, cắn môi rồi chuyển sang cắn lưỡi của cô, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Trần Nhược Vũ không chịu nổi đành phải ‘ ưm ‘ một tiếng, muốn vùng khỏi anh.
Thấy cô quằn quại như vậy anh lại trở nên dịu dàng. Tuy rằng cô vẫn bị vây hãm trong vòng tay của anh, nhưng môi lưỡi trong lúc dây dưa này lại trở nên dịu dàng mê hoặc.
Trần Nhược Vũ đơ cứng cả người, anh cứ như vậy ngược lại cô không biết nên làm sao. Cô bỗng mềm cả người đi, đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118174/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.