Lúc tới thành phố C đã hơn mười hai giờ đêm, Trần Nhược Vũ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ cô, nên lấy chìa khóa nhà nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Cô không đoán được, lúc mở cửa, chợt nghe thấy có tiếng cười nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
“Nhìn bà vui đến thế, thôi bà thắng rồi.”
“Vận may đến tôi cũng chẳng còn cách nào.”
“Ngày mai chơi tiếp không?.”
“Không được, mai con gái tôi về rồi. Chờ vài ngày nữa đi, có thời gian tôi gọi cho mọi người.”
Người đang nói, chính là tiếng nói của mẹ cô. Cô đi vào phòng khách, thấy các bạn mạt chược của mẹ đang chuẩn bị ra về.
Trần Nhược Vũ hơi bất ngờ, vừa tức vừa muốn khóc.
“A, không phải Tiểu Vũ đây sao? Mẹ cháu nói mai mới về cơ mà, sao muộn như này đã về rồi.”
Mẹ Trần nhìn thấy con gái hơi giật mình, cha Trần ở trong phòng nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh ra, nhìn thấy Trần Nhược Vũ đứng đó, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đón tiếp cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mẹ Trần thấy sắc mặt con gái không được tốt, trong lòng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, liền tiễn bạn mạt chược ra về. Ánh mắt Trần Nhược Vũ trở nên lạnh lẽo, cô cắn chặt răng không nói câu nào.
Cha Trần cũng có chút chột dạ, ông rót cho cô cốc nước: “Không phải nói sáng mai con mới về sao?”
Mẹ Trần quay lại phòng khách, dọn dẹp bàn mạt chược, không để ý đến cô.
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng giận, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118168/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.