Trần Nhược Vũ gọi điện cho Lôi Phong để nói lời cảm ơn với anh. Đối với lời mời cơm của Trần Nhược Vũ, Lôi Phong từ chối. Anh nói, chỉ là tiện tay giúp đỡ, hơn nữa chuyện này vốn dĩ là việc của cảnh sát nên làm, là công việc.
Tuy rằng nói vậy, nhưng Trần Nhược Vũ vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Cho dù chỉ là tùy tiện sắp xếp công việc nhưng nếu không có áp lực từ mối quan hệ, thì việc bồi thường của cô không thể hoàn tất nhanh như vậy được. Trước đây, cô có chạy đứt chân, nói hết nước bọt, cũng chỉ đổi lấy hai từ chờ đợi.
Lôi Phong còn nói, mọi người đều là bạn bè, về sau có cơ hội sẽ cùng nhau tụ tập ăn uống. Rồi anh nói thêm, chuyện này là do Mạnh Cổ nhờ anh giúp, nếu Trần Nhược Vũ muốn cảm ơn thì phải tìm Mạnh Cổ để cảm ơn mới đúng.
Lời nói này của Lôi Phong khiến Trần Nhược Vũ suy nghĩ hết nửa ngày, cô biết, theo tình hay lý cô đều phải cảm ơn Mạnh Cổ, nhưng nên nói như nào? Đây chính là vấn đề vô cùng khó khăn.
Trêu chọc anh, quấy rồi anh. Bị anh trêu chọc, rồi bản thân tự dằn vặt.
Trần Nhược Vũ ngẫm lại, thôi bỏ đi, nên nói với Lương Tư Tư trước, bảo cô ấy đổi cách theo đuổi khác, đừng làm ác bá tiên sinh phiền lòng. Như vậy, cũng là giúp đỡ anh rồi nhỉ? Sau đó, cô sẽ gọi điện thoại cho anh, nhân tiện nói lời cảm ơn với anh luôn.
Buổi tối, Trần Nhược Vũ thừa dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118150/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.