Đương nhiên, Trần Nhược Vũ đâu có gan dám hành hung bác sĩ Mạnh Cổ. 
Anh rất chuyên chú trong công việc, làm tròn trách nhiệm một bác sĩ đi thăm khám bệnh nhân, cẩn thận chỉ bảo các đàn em. Anh đối với bệnh nhân rất tận tình, có vấn đề gì đều giải đáp tỉ mỉ, trong câu nói của anh còn pha chút hài hước, lời nói dí dỏm khiến người bệnh của anh ai cũng cười rất tươi. 
Trong lúc anh làm việc cô không dám nói chuyện với anh. Cô cảm thấy, khi anh làm việc trông rất hấp dẫn, không hề có cảm giác chán ghét. Mà anh, ở trước mặt bệnh nhân cũng không làm phiền cô, chỉ trừ lúc anh nhìn về phía cô, đem lại cảm giác hơi mờ ám. 
Không đúng, cô lại dùng sai từ. Đó không chỉ đơn thuần là mờ ám, tên đàn ông xấu xa này không chỉ coi thường cô mà còn tạo ra vẻ thần bí. Không đúng, phải nói là cô cảm thấy ghê rợn khi mình với anh có cái gì đó mờ ám. 
Nói tóm lại, thân là bệnh nhân, Trần Nhược Vũ và bác sĩ Mạnh Cổ sóng yên biển lặng sống qua hai ngày, không khí hài hòa, cuộc sống bình an khiến Trần Nhược Vũ có cảm giác không biết có phải do hai tên xấu xa kia đánh cho đầu bị hỏng hóc, xuất hiện ảo giác hay không. 
Nhưng đến ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ đã có đáp án, đầu óc cô hoạt động rất bình thường, cô là người khỏe mạnh có tư duy vô cùng bình thường. 
Ngày đó, Trần Nhược Vũ cảm thấy sức khỏe đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118138/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.