Không lâu sau, một vị lão đại phu tóc trắng xóa bị Từ Hán Tự vội vàng kéo vào cửa, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị đẩy xuống trước mặt Từ Thanh Sơn. Từ lão gia hận nhất là đại phu, đặc biệt là đại phu trẻ tuổi, cho nên y đặc biệt mời một vì đại phu nổi tiếng tuổi quá hoa giáp (qua sáu mươi tuổi) về phủ. Ở gần đó để thuận tiện cứu người, nếu ra bên ngoài phủ mời người thì sợ sẽ chậm trễ. Lão đại phu kéo tay Từ Thanh Sơn lên xem mạch, đôi mắt híp của lão đột nhiên trừng lớn hơn cả chuông đồng, bộ dạng chấn kinh quá độ.
“Trần đại phu, Sơn nhi rốt cuộc là làm sao vậy? Ngươi nói gì đi chứ!”
Thấy bộ dạng lão như vậy, Từ lão gia còn tưởng nhi tử có chuyện gì lớn, sốt ruột ép hỏi lão. Lão đại phu bị tiếng hô của Từ lão gia làm cho bừng tỉnh, lập tức thu lại sự kinh hãi sờ lên cổ tay Từ Lăng Sương. Mạch của hai huynh đệ có chút tương tự, rồi lại bất đồng thật lớn. Lão bình tĩnh lại, ổn định một mảnh tâm hỗn loạn, đem hai tay run rẩy sờ lên bụng Từ Lăng Sương. Mấy phụ tử ở bên cạnh thấy lão đang kiểm tra miệng vết thương, cũng không quá để ý, mặc lão cởi quần áo Nhị thiếu gia, lộ ra dây lưng trăng buộc bên hông. Lão đại phu đem dây lưng cởi bỏ, chiếc bụng tròn trịa trong nháy mắt bật lên, bụng trong khoảng khắc to ra không ít, lộ ra một đường vòng cung mượt mà, giống như phụ nữ có thai bảy tám tháng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, bụng ngươi……..”
Từ lão gia sợ hãi không ít, lắp bắp nói không ra lời. Y hôm nay đã chấn kinh quá nhiều, đại não có chút không chịu được. Y chỉ tay vào cái bụng cao ngất của nhi tử, đầu ngón tay run rẩy, bộ dạng chuẩn bị té xỉu. Mấy vị thiếu gia cũng giật mình, nội tâm mỗi người rung đông. Chỉ có lão đại phu lộ ta vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’, hướng lão gia báo cáo: “Nhị thiếu gia là bị đánh đến suýt sinh non, Tam thiếu gia có hiện tượng hoạt mạch, hài tử sợ không giữ nổi.”
Sáu người nghe vậy đều sững sờ tại chỗ, Từ gia chẳng những Đại thiếu gia dùng thân đàn ông hoài thai, bây giờ ngay cả Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia trong bụng đều có cốt nhục, thật sự làm mọi người không thể không kinh sợ.
Lão đại phu sống hơn nửa đời người chưa bao giờ thấy qua chuyện nam nhân mang thai, hôm nay liên tiếp gặp phải hai lần, có thể nào không sợ hãi. Đáng thương lão đã già như vậy còn gặp phải chuyện kinh hãi, thật sự đáng thương. Lão đại phu tuy sợ không ít, nhưng là thầy thuốc tâm phụ mẫu, người không thể không cứu. Lão chỉ huy hai vị tiểu thiếu gia đem hai dựng phu(đàn ông có bầu) đặt lên giường, một bên đỡ đẻ cho Nhị thiếu gia, một bên quan sát tình hình Tam thiếu gia. Lão đại phu hai đầu bề bộn, hai huynh đệ một người sinh non một người sinh lưu (thai nhi chết trước khi sinh),không biết nên chú ý bên nào.
Từ Thanh Sơn bụng đau như xoắn, hạ thể máu chảy như rót, mắt thấy hài tử không thể giữ nổi. Cậu cầm lấy cổ tay đại phu, đau khổ cầu khẩn người duy nhất có thể giúp mình.
“Ngô….. A….. Cầu, cầu người…… Giúp ta…… Bảo trụ hài tử…… A a…….”
Lão đại phu thương cảm nhìn cậu, hôm nay cho dù lão muốn giúp cậu bảo trụ hài tử cũng không đủ tài cán, chỉ có thể an ủi một phần.
Theo sự chuyển dịch của thời gian, một khối huyết nhục xẹt qua tràng đạo Từ Thanh Sơn, sắp phá tan cúc mô. Từ Thanh Sơn ý thức được đó là gì, khủng hoảng kép chặt hai chân lại, dự định ngăn cản bi kịch phát sinh. Lão đại phu thấy động tác phí công vô ích của cậu, thở dài mở rộng hai chân cậu, để khối huyết nhục chảy ra, rơi xuống chiếc giường đã máu tươi đầm đìa.
Từ Thanh Sơn giẫy dụa ngồi dậy nhìn đống huyết nhục mơ hồ kia, nhào tới ôm vào trong lòng. Cậu tuyện vọng khóc, không có hài tử, y sẽ hận ta, không quan tâm ta…..(hảo đáng thương a =(() Từ Thanh Sơn sau khi đẻ non thì thể hư, tinh thần lại bị kích thích, khóc không lâu liền hôn mê. Lão đại phu thấy cậu không còn trở ngại, liền chuyên tâm sang bên kia.
Từ Lăng Sương vẫn cố nén không kếu thành tiếng, chở khi đau nhức đến cực điểm mới ‘hừ hừ’ hai tiếng. Hắn thân là đàn ông, tuy hoài thai sinh tử giống nữ nhân, nhưng lại không chịu la to như nữ nhân. Do vừa rồi đại phu mải lo cho Từ Thanh Sơn, nước ối của hắn đã vỡ. Hạ thể ướt một mảnh, giống như cảm giác không khống chế được làm hắn cảm thấy thẹn. Nhưng tâm hắn kiên định, sao có thể vì một chút đau đớn cùng cảm giác hổ thẹn đánh bại? Hắn cũng không hối hận thừa nhận thống khổ ngày hôm nay, hắn cũng không hối hận yêu người thiếu niên đơn thuần kia.
Sự cường hãn kiên định của hắn làm lão đại phu cảm thấy khâm phục, nữ nhân sinh sản đều là hô lớn gọi nhỏ, nào có an tĩnh như vậy, cái này cần lực nhẫn nại cường đại đến cỡ nào!
Quá trình sinh sản dị thường thuận lợi, Từ Lăng Sương mặc dù sinh con, nhưng hắn có đủ tỉnh tảo, thai nhi vì không đủ tháng nên hình thể còn nhỏ, hơn nữa vận khí không tệ, không đến ba canh giờ liền bình an sinh hạ hài tử.
Sau khi xử lý tốt hai huynh đệ, lão đại phu thở dài một hơi, trong hai dựng phu cuối cùng bảo vệ được một cặp. Lão sống đến gần này tuổi, hành nghề y bốn mươi năm, giúp nam nhân đỡ đẻ như một cô nương, lão thực sợ đến muốn đứt tay, hiện tại cuối cùng đã có thể an tâm. Lão đại phu tuổi không còn nhỏ, liên tiếp bận rộn một ngày quả làm cái thân già khọm của lão có chút ăn không tiêu, hiện tại mọi việc đã xong xuôi liền trở về nghỉ ngơi.