Bảy ngày sau, nhà họ Trương đến lấy áo.
Ta chơi một nước, nhất quyết nói không tin người nhà họ Trương, cứng rắn mời Mã cử nhân tới làm chứng.
Cử nhân ngang với nửa quan, dù là Trương Sĩ Chiêu cha hắn — một viên ngoại lang — cũng phải nể mặt.
Có Mã cử nhân ở đó, gia bộc nhà họ Trương không dám tự tiện quyết, chỉ nói đây là y phục của “đại nhân vật”, phải để chủ t.ử xem qua rồi mới đến tìm ta “tính sổ”.
Đợi gia bộc đi rồi, lão thái quân chống gậy từ trong nhà bước ra, phía sau là Khương Tuế Tuế bưng trà nước.
Lão thái quân nói:
“Hàn xá đơn sơ, không có gì đãi khách. Nếu ân công không chê, xin ở lại dùng chút trà nhạt cơm thô rồi hãy đi.”
Mã cử nhân trịnh trọng thi lễ với lão thái quân, nói thư viện còn việc học cần xử, khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng bữa.
Đi đến mép cửa, hắn lại khựng bước, như có lời chưa nói cứ quanh quẩn trong lòng.
Rồi hắn quay lại, bước đến trước lão thái quân, nghiêm chỉnh cúi lạy, giọng thấp mà rõ:
“Đã có trưởng bối nhà Cẩm Tước ở đây, có vài lời cũng không nên né tránh nữa. Lăng Châu không phải nơi ở lâu dài. Ta có ý che chở Cẩm Tước chu toàn, kính xin lão phu nhân thành toàn.”
07
Ta ngồi bên cầu rất lâu.
Thật sự không nghĩ ra Mã cử nhân rốt cuộc có ý gì.
Giữa trưa, khi hắn thốt ra câu nói ấy, trong đầu ta như có tiếng sét nổ vang, đến mức chưa đợi hắn nói hết, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-ngoc-giau-chon-pho-cho/5076081/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.