Lăn qua lăn lại gần một giờ, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Chú mèo nào đó đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ, ngồi trước bàn ăn chờ Triệu Phiếm Châu đem thức ăn lên.
Đơn giản là hai món mặn một món canh, nhưng ăn vào lại vô cùng ngon.
Ăn xong Trương Mẫn chủ động đòi rửa bát, Triệu Phiếm Châu lại nhớ đến một trận rửa rau vừa nãy.
Rất cảm động, nhưng cậu đã cự tuyệt anh.
Sau hôm nay, Triệu Phiếm Châu chính thức vào trung tâm khảo thí thực tập.
Cuộc sống thực tập sinh không hề dễ dàng, cho dù là đối với một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, chuyên môn cao như Triệu Phiếm Châu, sinh viên muốn chính thức ra làm việc cần phải học tập rất nhiều kiến thức mới, nhưng mỗi ngày tan làm về nhà, dù mệt thế nào cũng nhất định phải tự tay nấu cơm tối.
Vì đó cơm là khoảng thời gian duy nhất mà cậu và Trương Mẫn có thể ở bên nhau.
Ăn tối xong, Triệu Phiếm Châu thu dọn nhà bếp, nghe thấy Trương mẫn đang gọi điện thoại.
Không biết bên kia là ai, Trương Mẫn hơi cau mày, lời nói ra có ý ra lệnh: "Tôi đã nói bên này không thành vấn đề, trở về đi."
"Dài dòng..."
"Được rồi, đã biết, mau đi đi."
Triệu Phiếm Châu thấy anh xoa xoa mi tâm, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh sau đó kéo tay anh xuống, nắm lấy.
Trương Mẫn sững sờ một chút, nhìn về phía Triệu Phiếm Châu, ngay cả bên kia điện thoại đang nói gì cũng không nghe thấy.
Bên kia truyền đến vài câu "Này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-man-vi-quang/216300/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.