Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào mí mắt mỏng của Trương Mẫn, khiến mặt anh hồng lên, anh dây dưa hồi lâu mới cố gắng mở mắt, đầu óc nhất thời trống rỗng, đây là đâu, mấy giờ rồi, sao mình lại ở đây.
Anh xoay người, Triệu Phiếm Châu không có ở bên cạnh, không biết là xuống bếp hay vào phòng tắm rồi, nơi tối qua sử dụng quá mức nóng rát đau đớn, ký ức đột nhiên quay trở về, đủ loại cảnh tượng không thể nói hiện lên trong đầu, khiến anh không khỏi mặt đỏ tim đập mạnh.
Tối qua làm rất nhiều lần, còn thử cưỡi ngựa, thật thích, đâm vào rất sâu, tay Triệu Phiếm Châu đặt trên bụng anh, mỗi một cú thúc vào đều bức ra một tiếng rên rỉ. Hai người lăn lộn đến khi không còn gì để bắn ra nữa, Trương Mẫn không cho Triệu Phiếm Châu rút ra, mơ mơ màng màng nói muốn giữ tư thế đó ngủ. Mệt nhọc quá độ cùng hạnh phúc ngập tràn khiến Trương Mẫn dễ dàng chìm vào giấc ngủ, không biết Triệu Phiếm Châu lặng lẽ rút ra từ khi nào, Trương Mẫn nghĩ đến đây trộm sờ xuống, khô ráo, hình như hơi sưng, xem ra tối qua Triệu Phiếm Châu đã giúp anh rửa sạch.
Tưởng tượng Triệu Phiếm Châu lấy khăn cẩn thận lau khô hạ thân cho mình khiến mặt Trương Mẫn đỏ bừng, tuy rằng tối qua chuyện vô sỉ gì cũng làm rồi, nhưng vẫn có cảm giác xấu hổ. Bất quá anh chỉ xấu hổ chốc lát, trong lòng vẫn tràn ngập vui vẻ, anh đã thuộc về Triệu Phiếm Châu, hoàn toàn thuộc về Triệu Phiếm Châu, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-man-nhiet-hai/1127860/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.