"Tôi tưởng chỉ có màu đen mới phai màu."
Trương Mẫn há hốc mồm đứng trước chiếc máy giặt vừa máy xả hết một đợt nước màu hồng, bên trong có không ít quần áo của Triệu Phiếm Châu, đều bị chiếc áo thun màu đỏ anh tùy tiện ném vào làm ảnh hưởng, hư hỏng có nặng có nhẹ. Tệ nhất là chiếc áo sơ mi màu trắng mà Triệu Phiếm Châu thích, bị nhuộm thành nhiều mảng màu hồng, trông còn khá đều màu, giống như bộ lọc trong não của nhân vật chính truyện tranh khi mới yêu. Đây vẫn là chuyện nhỏ, vấn đề là ngày mai Triệu Phiếm Châu phải tham gia một cuộc thi quan trọng, cần mặc áo sơ mi để tham gia, đương nhiên là chiếc áo đáng thương kia bây giờ đã nằm trong máy giặt, mà trời cũng đã khuya, các cửa hàng đều đã đóng cửa, ra ngoài mua nhất định không kịp. Triệu Phiếm Châu đứng đối diện với Trương Mẫn, bộ dạng một lời khó nói hết, đắn đo hồi lâu mới lên tiếng: "Quần áo đỏ cũng rất dễ phai màu, lần sau... Đừng quên nữa.". ngôn tình hài
"Xin lỗi." Trương Mẫn có chút xấu hổ, có trời mới biết chiếc áo sơ mi kia của Triệu Phiếm Châu đã thành ra thế nào rồi, anh biết ngày mai cậu phải mặc nó đi thi đấu, nên tối nay mới muốn giặt lại, hy vọng ngày mai cậu có thể sạch sẽ chỉnh tề, cho dù chỉ giúp được Triệu Phiếm Châu một phần ngàn cũng tốt. Bây giờ giúp không thấy đâu, ngược lại còn khiến cậu bận hơn, anh áy náy, sợ Triệu Phiếm Châu sẽ vì vậy mà nổi giận với mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-man-nhiet-hai/1127850/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.