Trương Mẫn không ngủ ngon giấc, không ngờ lại mất ngủ vào ngày đầu tiên của tuổi hai mươi. Anh đau đầu, nguyên nhân thì rõ ràng đến mức anh không muốn nghĩ về nó nữa, may mà không nghiêm trọng lắm, không đến nỗi khiến anh đổ đầy mồ hôi trong một đêm mùa hạ mưa tầm tã. Lại nói đến một ngày buồn cười dài lê thê này, ngoại trừ vất vả nuốt nước mắt ăn bát mì không ngon kia, tựa hồ không còn kỷ niệm gì đáng nhớ nữa, anh quên mất dạ dày không ngừng sôi trào, quên mất mấy chục trang số liệu, quên mất bàn tay bị nước nóng làm cho đỏ bừng, bên tai chỉ có thanh âm ngại ngùng của Chu Tiêu: "Phiếm Châu... Cậu ấy đang tắm."
Cậu ấy đang tắm. Dù là một người chưa có kinh nghiệm yêu đương như anh cũng hiểu được ý nghĩa của nó. Tổ chức sinh nhật cho cô gái mình thích, cùng nhau trú mưa trong một căn phòng, tiếp theo có lẽ là cảnh tượng kiều diễm hữu tình. Trương Mẫn vốn tưởng mình sẽ đau lòng đến nỗi không thèm quan tâm cậu nữa, nhưng thân thể dường như không tiếp nhận được mệnh lệnh từ bộ não đa sầu đa cảm, tay không thể khống chế từ từ di chuyển xuống dưới, chạm vào nơi đã hơi ngẩng đầu, dịch thể tiết ra một cách đáng thương, giống như đang khóc.
Trương Mẫn vừa tự mắng bản thân, vừa chậm rãi tuốt lộng, anh đã từng nhìn thấy Triệu Phiếm Châu không mặc quần áo, tuy rằng chỉ có nửa thân trên, nhưng thật sự có thể khiến anh nhập mộng. Lần đó điều hòa trong phòng anh bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-man-nhiet-hai/1127847/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.