Đau đầu là bệnh cũ của Trương Mẫn, nói ra cũng thật buồn cười, anh mới hai mươi mấy tuổi đã có "bệnh cũ". Là đau đầu do thần kinh, đã uống rất nhiều thuốc, gặp rất nhiều bác sĩ rồi cũng không có gì khởi sắc, lại gặp mưa lớn, cứ như mây đen và căn bệnh đã đạt thành thỏa thuận nào đó, cùng nhau tra tấn đứa trẻ yếu đuối không được thần linh sủng ái từ trong ra ngoài.
Anh vừa đến trường làm báo cáo, trước khi ra ngoài rõ ràng là trời quang mây tạnh, không ngờ đến lúc trở về lại có sấm chớp, một cơn mưa mùa hạ bất ngờ ghé thăm anh, thấm ướt áo sơ mi trắng cùng cái đầu đau đến sắp nổ tung, hạt mưa liều lĩnh đập vào cửa sổ bằng thủy tinh, Trương Mẫn dùng sức ấn huyện thái dương, nằm trên giường nhìn một mảnh hỗn loạn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, nếu anh có thể chết đi như vậy thì tốt rồi.
Tiếc là tâm trạng này của anh không kéo dài được lâu, chắc là chiều nay Triệu Phiếm Châu không có tiết học, Trương Mẫn nghe thấy tiếng cậu mở cửa. Anh nghĩ đến người bạn cùng phòng nấu ăn ngon như đầu bếp, muốn ra chào hỏi nhưng có lòng mà không có sức, chỉ có thể run rẩy cuộn vào chăn, vươn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Sau khi Triệu Phiếm Châu gõ cửa mấy lần không có ai trả lời, cậu mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng Trương Mẫn co rúm trên giường, nửa thân trên trần trụi quấn lấy chiếc chăn mỏng, mày nhíu chặt, mặt không còn chút huyết sắc. Triệu Phiếm Châu cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-man-nhiet-hai/1127843/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.