Chương trước
Chương sau
Hàn Nhã Hy cứ nghĩ lần này mình về chỉ là để thăm mẹ nuôi, sau đó sẽ tìm cách đưa bà sang Anh, thế nhưng, cô cũng không nghĩ Hàn Thập Luân sẽ trở về.

Cô chưa từng nghĩ, ông sẽ quan tâm đến chuyện này.

Hoặc là, ông có công việc cần giải quyết.

Lúc ông gọi điện cho cô, ông không nói bất cứ điều gì khác mà chỉ đơn giản thông báo cho cô là ông sẽ đến.

Thế nên, lúc này cô còn đang ngồi trầm tư, mà tiểu Hạo bên cạnh lúc này đang mè nheo.

- Cô Hy, con muốn cô dẫn đi gặp chú đẹp trai kia...

- Cô Hy, con muốn đi con muốn đi, cô dẫn con đi gặp chú đẹp trai đi mà...

Bàn tay nhỏ nhắn lắc lư tay cô qua lại, cô trong dòng suy nghĩ miên man bất đắc dĩ nhìn cậu.

Cô mỉm cười xoa xoa đầu, sau đó dỗ ngọt:

- Tiểu Hạo à, chú đẹp trai mà con nói cô không quen biết, nếu con muốn gặp chú đó thì đi nhờ cô Hạ Khuê nha.

Tiểu Hạo mếu mếu mặt lắc đầu:

- Không, con chỉ muốn cô Hy đưa đi thôi, con không biết đâu.

Hôm nay là ngày Hàn Thập Luân trở về, phận làm con sao cô không đi đón ông cơ chứ?

Cho nên khi thấy sự mè nheo đáng thương của tiểu Hạo, cô mặc dù muốn giúp nhưng vẫn phải lắc đầu.

Mạc Đỉnh từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy khuôn mặt tèm lem nước mắt của tiểu Hạo, cô lại gần cậu bé xoa xoa má hỏi:

- Con làm sao vậy tiểu Hạo? Cô Hy bắt nạt con à?

Tiểu Hạo nhìn cô gái xinh đẹp kia, lại nhìn Mạc Đỉnh, đôi mắt đen to tròn không biểu hiện điều gì nhưng chúng lại như đang tố cáo hành vi bắt nạt trẻ con của Hàn Nhã Hy.

Miệng cô cứng đờ ra, nụ cười không thể bật ra nổi.

- Được rồi, tiểu Hạo, con muốn gì? Hôm nay cô Hy bận không thể chơi với con được nên cô sẽ chơi với con nha.

Tiểu Hạo không nhìn cô nữa, một lần nữa quay sang năn nỉ:

- Cô Hy, cô dẫn con đi gặp chú đẹp trai đi mà.

Mạc Đỉnh nhăn mày hỏi:- Chú đẹp trai nào?

Hàn Nhã Hy nhìn cô, thế nhưng không chạm vào mắt cô mà cúi đầu xuống:- À, đó là anh trai của Hạ Khuê, hôm trước Hạ Khuê dẫn tiểu Hạo về nhà, sau đó thằng bé luôn muốn đến đó.

Lần này, sắc mặt Mạc Đỉnh cực kì khó coi, cô chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu Hạo, sau đó cô nhìn Hàn Nhã Hy:

- Để tớ đưa tiểu Hạo đến đó, cậu cứ đi đón ba mình đi.

Cô gái kia mỉm cười, lòng Mạc Đỉnh ấm lại.

Sau khi kiếm được một bồ đồ không quá nổi bật, Hàn Nhã Hy tay cầm chìa khoá lái ô tô ra sân bay.

Cô ngồi ở hàng ghế chờ, đầu cúi xuống chăm chú nhìn đôi giày đen của mình, ngẩn ngơ một lúc thật lâu.

Có một bàn tay vỗ vỗ vai cô, ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt điềm đạm của Hàn Thập Luân, cô mỉm cười.

- Ba...

- Con gái ngoan, đợi lâu chưa?

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ trưa rồi, thế nhưng cô ngồi như vậy lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thế nên không phiền, cô lắc lắc đầu.

Cô đứng dậy định giúp ông vác một hành lí thì ông ra lệnh cho đám vệ sĩ mang hết hành lí lên xe, còn cô chỉ có thể trơ mắt nhìn.

- Lần này ba về là có chuyện gì ạ? - Sau khi ổn định chỗ ngồi lên xe, cô quay người hỏi ông, khuôn mặt cương nghị kia mang theo những nếp nhăn mài nhẵn theo thời gian, cô xót xa trong lòng, lại nghĩ đến hình ảnh bà Hàn cô đơn ở nhà, sau đó là hình ảnh bà Diệp Hà nuôi lớn khôn cô suốt bao nhiêu năm trời, mắt phủ một tầng sương mù.

Hàn Thập Luân sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô, ông mỉm cười vỗ vai cô an ủi:

- Mẹ ở nhà đã Alice chăm sóc rồi, hơn nữa còn có Bá Nam mà, lần này ba về là vì có một đối tác làm ăn lớn, họ quyết định bắt tay hợp tác với chúng ta.

Địa bàn nhà họ Hàn hầu hết tập trung ở Anh, hiếm khi thấy ba cô nhiệt tình như vậy, lại còn đích thân đến đây, Hàn Nhã Hy trong lòng đã mang chút tò mò, thế nhưng cô lại không muốn mở lời.

Hàn Thập Luân nắm lấy bàn tay đứa con gái của mình, ông vỗ về, lại muốn nói việc giao trọng trách cho cô:

- Hy Hy à, con cũng đã lớn rồi, giờ cũng có thể lập nghiệp, ba đã suy nghĩ kĩ rồi, sau khi kí thành công vụ làm ăn này, ba sẽ giao tàn bộ công trình ở đây để con xử lí.

Sau khi nghe ông nói, cô giật nảy mình, không thể tin được ông lại nói những lời như vậy.

Cái này không phải đồng nghĩa với việc cô sẽ định cư ở đây sao?

Thế nhưng, người đàn ông kia vẫn chưa dừng lại mở đó, ông một bộ dạng trầm ngâm mà thở dài:

- Bá Nam kiên quyết phản đối chuyện này, ba biết nó muốn vì con nên mới như vậy, cơ mà, vụ làm ăn này rất tốt, hơn nữa còn đâm sâu vào đất quê mình, chúng ta cũng cần phải có trách nhiệm, góp một phần sức cho người mình.

Cô vẫn im lặng.

- Hy Hy? - Nhìn bộ dạng của cô ông đã biết cô bị doạ cho sợ rồi, ông bật cười.

Cô lúc này nhíu mày nhìn cô, mỗi lần có vấn đề gì khó nan giải, cô đều sẽ trầm lặng như thế này.

Sau khi gọi cô về sau những lời nói kia, Hàn Nhã Hy cuối cùng cũng mở miệng:

- Được ạ, con cảm ơn ba.

Mặc dù ông rất thương đứa con gái này, nhưng ông cũng không thể giữ nó mãi, ông đã biết khi ở nhà họ Hàn, cô đã phải chịu đựng sự giam cầm thế nào, giống như chú chim nhỏ chỉ hót trong lồng, bây giờ cho dù ông và vợ có đau lòng thế nào đi chăng nữa vẫn không thể giữ cô lại, nên cần chỉ cho cô cách bay đi, dạy cô cách sống một cuộc sống tự do cho dù ông bà không muốn xa cô.

Chính vì điều đó mà Hàn Nhã Hy cảm động đến rơi nước mắt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay người đàn ông kia, cô mỉm cười:- Con sẽ phụ lòng của ba đâu, ba cứ yên tâm đi.

Hàn Thập Luân gật đầu hài lòng.

- À, bây giờ ba về nhà Mạc Đỉnh đi, đằng nào cả nhà cũng nên tụ họp một bữa. - Cô đang ngắm cảnh vật bên ngoài mới chợt nhớ ra, lại nghĩ ông có thể đi khách sạn nghỉ ngơi nhưng chắc chắn sẽ không tiện bằng nhà cô, thế nên cô muốn ông đến đó, cũng muốn ông gặp lại mẹ nuôi.

Hàn Thập Luân trầm ngâm một lát lại nhìn cô:

- Có ổn không?

Hàn Nhã Hy cười cười, cô để ý tới đáy mắt người đàn ông thấp thoáng hi vọng, còn men men một ngọn lửa nhỏ, thế nên cô gật đầu.

- Được rồi, vậy bây giờ về đó nghỉ ngơi trước đã.

Cô mỉm cười, lại để ý tới khoé miệng người đàn ông kia nâng lên một nụ cười.

Hàn Thập Luân cùng Hàn Nhã Hy trở về nhà đã là hơn giữa trưa, cô đi tới sân liền gọi vọng vào:

- Mẹ ơi, con về rồi đây.

Một lúc sau, một người phụ nữ từ trong nhà đi ra, trên người vẫn quấn chiếc tạp dề, khuôn mặt nở nụ cười.

Cho đến khi lướt ánh mắt sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh con gái mình, mặt bà tự nhiên chuyển sắc.

- Bà thật là... Ra ngoài cũng nên tháo tạp dề ra chứ. - Hàn Thập Luân đáy mắt đầy ý cười trêu chọc người phụ nữ kia, cũng rất nhanh, bà Diệp Hà liền nói lại:

- Tôi đang ở nhà, mặc thế này cũng có sao.

Hàn Thập Luân mỉm cười, bước chân trầm ổn đi vào nhà như đúng là nơi đây là nhà của mình.

Cô đứng nhìn hành động của hai người, cả lòng ấm lên.

Vừa chuẩn bị vào nhà thì điện thoại trong túi reo lên, cô nhìn dãy số điện thoại đã thấy tên "Mạc Đỉnh" hiển thị, rất nhanh liền nghĩ đến Mạc Đỉnh cùng tiểu Hạo có khả năng ở lại nhà Hạ Khuê ăn cơm trưa, cô liền nhấc máy lên nghe:

- A lô, mình đây.

- Hy Hy, tiểu Hạo mất tích rồi.

Cả người Hàn Nhã Hy dựng đứng lên, chân run lên bần bật, cô mấp máy môi:

- Cậu nói sao? Tiểu Hạo... Mất tích?

Bên đầu dây truyền đến tiếng xe cộ chạy tấp nập, Mạc Đỉnh đứng nhìn dòng người qua lại, trái tim run rẩy kịch liệt, sắc mặt tái nhợt:

- Cậu mau đến đi, là ở đường...

Sau khi cúp máy, Mạc Đỉnh tiếp tục chạy đi nhìn mọi thứ xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng tiểu Hạo.

- Tiểu Hạo... Tiểu Hạo... Con ở đâu...

Cô gọi to tên cậu bé, thế nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng xem cô náo nhiệt, mọi người xung quanh nhìn cô tò mò.

Cũng tại cô không tốt, đáng lí nếu người đàn ông đó có lòng tốt giữ tiểu Hạo ở lại, cô không nên ngăn cản cậu bé mà nên để nó ở lại đó vì sở dĩ, cho dù có thân với tiểu Hạo, Triệu Thanh Mẫn căn bản không làm được gì.

Thế nên, khi cô thúc giục tiểu Hạo về nhà ăn cơm, cậu bé kiên quyết muốn mở lại, cho nên khi đi về cùng cô, cậu đã chạy đi mất.

Rất có khả năng đã trở lại nhà người đàn ông đó nên cô đã đi ngược hướng trở lại.

Nhưng ánh mắt cô dọc đường luôn luôn đảo quanh những gian hàng bán bên đường vì có khả năng tiểu Hạo sẽ dừng lại đó, thế nên khi nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn đang bị một người đàn ông bao vậy, đã vậy còn dồn tiểu Hạo xuống lòng đường, cả người cô như đổ bể, cố gắng chạy hướng về phía cậu bé mà hét lên:

- Tiểu Hạo, mau chạy lên, đừng xuống đó, nguy hiểm.

Nhưng trông khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ sợ hãi kia, tiểu Hạo không hề nghe thấy mà vẫn tiếp tục chạy trốn, cả người nhỏ nhắn hoà vào dòng xe cộ.

- Tiểu Hạo, NGUY HIỂM!!!

KÉTTT!!!

ẦM!!!

Tiểu Hạo đưa mắt nhìn, bỗng thấy một cô gái ngã xuống dòng đường, máu từ người chảy đỏ cả mọi thứ.

Cậu nhóc nhanh nhạy chạy về phía đó, nghe thấy tiếng mọi người hô hoán, cậu cô lách qua từng người từng người mà chui vào, sau đó ôm lấy thân người của Mạc Đỉnh.

- Cô ơi, cô mau tỉnh dậy đi...

Mạc Đỉnh hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không nghe thấy những lời cậu bé nói ra, cả người lẫn thân thể rơi vào trạng thái mơ hồ.

Hàn Nhã Hy nhìn cô gái kia nằm xõng xoài trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu.

- MẠC ĐỈNH!!!

Pí po pí po pí po...

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật nơi hành lang lạnh lẽo, tất cả mọi người rơi vào một loại tĩnh lặng không nói nên lời.

Phi Hùng ủ rủ thu cả khuôn mặt mình gói gọn trong lòng bàn tay, vẻ mặt tiều tuỵ.

Khi mười phút trôi qua, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn nhưng cửa lại mở, một cô y tá cầm hồ sơ, cả mặt bịt kín khẩu trang nhìn khắp một lượt rồi hỏi:- Ai là người nhà của bệnh nhân?

Không một ai lên tiếng.

- Phiền người nhà bệnh nhân lên tiếng, bệnh nhân đang trong tình trạng nguy cấp, nếu không được tiếp máu sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu, tính mạng khó mà nắm giữ. Thật xin lỗi nhưng máu bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm, chỗ chúng tôi hiện tại không có loại này.

Bà Diệp Hà bật khóc, ai cũng nghĩ bà đang lo cho Mạc Đỉnh nhưng không ngờ trong lòng bà lại đang có suy nghĩ khác.

Hàn Thập Luân trầm lặng, khuôn mặt ông nhìn khá nặng nề, nếp nhăn như vậy mà lộ ra.

Phi Hùng đứng dậy, anh đứng trước mặt cô y tá mở miệng:

- Tôi sẽ đi xét nghiệm.

- Tôi cũng đi. - Hàn Nhã Hy ôm thân hình nhỏ nhắn của tiểu Hạo vào lòng, rất nhanh đứng dậy.

- Tôi nữa. - Đường Hy, Tuyết Như, Hạo Kiệt, Mễ Bối đều nóng lòng mà muốn đi thử máu.

Lần này, bà Diệp Hà khóc to hơn, nhưng đã được Hàn Thập Luân an ủi.

Cả đám người cùng nhau vào phòng xét nghiệm.

Khi đã hoàn thành mọi thủ tục xét nghiệm, ai nấy đều ra phòng chờ kết quả.

Một lúc sau, cô ý tá kia xuất hiện, lần này cô mấy không bịt khẩu trang, bây giờ lại để lộ khuôn mặt nhăn thành đường dài kia khiến mọi người đều có chút sợ hãi.

- Ai là Hàn Thập Luân? 

Người đàn ông hơi ngạc nhiên một chút, tim tự nhiên đập mạnh, ông từ mở bên cạnh bà Diệp Hà đứng dậy tiến lên:

- Là tôi.

Cô y tá kia đánh giá đi đánh giá lại ông một lượt từ trên xuống dưới, sau đó chép miệng mấy câu, điệu bộ không mấy thiện cảm:

- Vị tiên sinh này, đừng nói với tôi bệnh nhân kia không phải con gái của ông?

Tất cả đều giật mình, hoảng loạn mà cùng nhau ngẩng đầu nhìn người đàn ông, duy chỉ có vẻ mặt của bà Diệp Hà là ngạc nhiên, sau đó ánh mắt như mặt hồ lặng yên.

Hàn Nhã Hy mở to mắt nhìn, trong đầu cô hiện qua vô số hình ảnh, nhận ra điều gì đó, cô đảo mắt nhìn người phụ nữ kia, mánh mắt bà ấy nhìn Hàn Thập Luân như đón chờ, như mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra.

Miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Hàn Thập Luân cố gắng bình ổn tinh thần hiện tại của mình, thế nhưng càng nói tâm trạng ông càng gấp gáp hơn:- Cô y tá, cô nói... Bệnh nhân trong kia... Là con ruột của tôi?

Vị y tá kia nhìn ông như kiểu không thể tin được, cuối cùng gật đầu một cái, còn đưa bản xét nghiệm để chứng minh lời nói của mình.

Vừa rồi, thật trùng khớp khi cho xét nghiệm người đàn ông này, vị y tá có chút kinh ngạc và phát hiện có điều gì đó không bình thường, thế nên đã làm thủ tục thử xét nghiệm DNA và phát hiện hai người này có chung huyết thống.

Coi như cô đã giúp một gia đình đoàn tụ cùng nhau.

Hàn Thập Luân theo vị y tá kia đi lấy máu, lúc đó bà Diệp Hà mới hết ngẩn người, quay đầu nhìn Hàn Nhã Hy.

Bà đang cảm thấy mình như một tội đồ, cảm giác buốt tim truyền đến, bà khó thở mà dựa cả người ra ghế.

Mà Hàn Nhã Hy, vẫn một mặt lạnh lùng.

Từ lúc Hàn Thập Luân đi, mọi người đều cố gắng chú ý quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô.

Nhưng vô ích, một mặt vẫn lạnh lẽo như vậy.

Ca phẫu thuật thành công vì được tiếp máu.

Mạc Đỉnh được đưa đến phòng hồi sức, cả người vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Khi cô tỉnh dậy đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn mình chăm chú.

Cô cựa quậy người đã thấy đau đớn khắp người truyền đến, Hàn Nhã Hy nhấn nhẹ cô xuống mỉm cười:- Cậu còn yếu, mau nằm nghỉ đi.

Mạc Đỉnh rất nghe lời mà nằm xuống, cô đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mọi người nhìn cô rất lạ, cô khó hiểu mà suy nghĩ.

Cô nhớ ra rồi.

- Hy Hy, tớ xin lỗi, đáng lí tớ nên để tiểu Hạo mở lại đó ăn cơm, nếu không sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cô lắc lắc đầu, đưa tay vén vài lọn tóc rơi trên khuôn mặt cô, hiền hoà mỉm cười:- Được rồi, cứ nghỉ ngơi đi, tớ giờ có chuyện ra ngoài một lát, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé.

Mạc Đỉnh gật đầu, nhìn thấy bóng dáng kia rời đi mà cảm thấy kì lạ.

Thế nhưng cô không cách nào tìm ra điểm khác.

Cô mỉm cười cho qua chuyện, trò chuyện với mọi người, một lúc nào đó cô chạm phải ánh mắt của Hàn Thập Luân và bà Diệp Hà lại cảm nhận được thứ gì đó không ổn đến gần.

- Mọi người sao vậy? Sao nhìn ai cũng lạ vậy.

Cô không biết mình sai tệ hại đến điểm nào mà mọi người nhất thiết nhìn cô như vậy, cho nên cô đành muốn nằm xuống liền nghỉ ngơi.

Hàn Thập Luân miễn cưỡng mở miệng, ông cố gắng nặn ra một nụ cười:

- Mạc Đỉnh, con là con của ba.

Cô nhìn người phu nữ kia, đôi mắt bà đỏ lên vì khóc nhiều, bà gật gật đầu nhìn cô:

- Mạc Đỉnh, mẹ không ngờ, sẽ có một ngày con lại trở về với thân phận của mình.

Mạc Đỉnh nghĩ đến những hành động kì lạ của Hàn Nhã Hy, lúc này cô mới nhận ra...

- Vì sao? Vì sao lại như vậy?

Cô không muốn tin, cũng không dám tin, sẽ có một ngày, người mẹ nuôi này lại trở thành mẹ ruột của cô, còn người đàn ông mà cô kính nể này lại chính là cha ruột của mình.

Trên đời này, không có điều gì là không thể xảy ra cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.