Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng Chín, chỉ còn vài ngày, trường Quý Viên sẽ được nghỉ.
Quý Thư Ngôn mấy năm nay đều không được nghỉ quốc khánh, nên lần này vội vàng sắp xếp năm ngày nghỉ lễ chỉ dùng để cùng Quý Viên du lịch, lúc đầu anh định gọi điện cho ba mẹ, hỏi bọn họ có muốn đi cùng không
Nhưng ông cụ có vẻ vẫn sống cuộc sống về hưu, đối với lời mời của anh tỏ vẻ khinh thường, “Mỗi ngày tôi đều ở nhà chơi, không cần tham gia mấy cuộc vui vô nghĩa ngày quốc khánh đâu, đợi quốc khánh xong, tôi dẫn mẹ anh lên núi ở vài ngày, không cần phải áp lực quá đâu. Anh cứ đi chơi với Quý Viên vui vẻ, bao giờ làm việc anh lại không có thời gian đi chơi nữa, mấy năm nay nên đi ra ngoài nhiều hơn.”
Quý Thư Ngôn: “…”
Được đấy, chỉ một cuộc điện thoại này, anh đã cảm nhận được niềm vui khi về hưu của ông bô nhà mình.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sau khi cúp điện thoại, Quý Thư Ngôn nhìn cây xương rồng trên bệ cửa sổ, gương mặt vốn lạnh lùng giống như bị sương giá đóng băng, tràn ngập oán niệm.
Vừa nghĩ đến anh qua ba mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể sống cuộc sống như ba mình, anh cảm thấy vô cùng sầu muộn.
Nhưng nếu ba mẹ anh đã không đi cùng, thì anh nên giao toàn quyền hướng dẫn du lịch cho Quý Viên, đối anh mà nói, đi đâu du lịch cũng như nhau cả, thuần túy chỉ là dành chút thời gian làm cha mẹ đối với Quý Viên mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-kiem-che-xiu-di/275790/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.