Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên khiêng Hiểu Nhu đi được một lúc, rốt cuộc Hiểu Nhu đã nhận ra đây là nơi nào, cô tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Nơi này có tên là Năm dặm tùng, có một cây tùng lớn đã sống được trăm năm, trong thôn vẫn luôn lưu truyền đủ các loại truyền thuyết thần bí, nhưng nhiều nhất vẫn là lời cảnh báo không được đi qua Năm dặm tùng, đặc biệt là trẻ con, bởi vì đi lên trên một chút nữa chính là nơi Sơn Thần ở, nếu đi vào thì đừng hòng trở về được, trước đây còn từng có lời đồn là có ma.
Thật ra chỉ là vì địa hình phía trên của Năm dặm tùng rất phức tạp, cây cối rậm rạp, nếu không phải là người bản địa thành thạo đường đi nhất thì chắc chắn sẽ bị lạc ở bên trong, ban đầu chỉ là muốn cảnh cáo để trẻ em ham chơi đừng chạy lung tung, sau đó thì có mấy vị khách du lịch vì cảm thấy tò mò mà đi vào rồi mất tích, từ đó phía trên của Năm dặm tùng trở thành vùng cấm trong thôn, nếu không phải là rất cần thiết thì sẽ không đi lên.
Mà lúc này, vùng cấm quỷ bí nhất lại trở thành địa điểm tiến hành phạm tội phù hợp nhất.
Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên mang theo Trần Hiểu Nhu đi khắp núi tìm kiếm nơi có địa hình thuận lợi, cuối cùng tìm được một nơi có phần dốc thoai thoải. Phía bên ngoài thì có cây cao xanh ngắt bao quanh, bốn phía thì có vô số bụi cây tùng thấp bé, trên mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-gai-thanh-pho-va-nguoi-chu-nong-thon/3463647/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.