Lục Hoài Nhu nhận được điện thoại của con trai Lục Tùy Ý, nói rằng chuyến công tác xảy ra chuyện đột ngột nên cần anh chăm sóc Lục Chúc Chúc thêm vài tuần nữa. 
Lục Hoài Nhu bùng nổ ngay sau khi nghe xong: “Lục Tùy Ý! Mày làm gì vậy! Mày chơi tao sao!” 
“Không.. con đâu dám! Ba không cần lo lắng cho con bé đâu, chỉ cần cho con bé ăn uống đầy đủ là được. Con bé cứ như là loài cỏ dại vậy, có sức sống mạnh mẽ mà không phiền phức đâu.” 
“Thì ra lúc trước mày nuôi con bé như vậy à.” 
“Ba, xin ba đó, giúp con đi.” 
“Cút! Tao không phải ba mày.” 
Lục Hoài Nhu hung hăng cúp điện thoại. 
Tức phát điên. 
Giống như Lục Tùy Ý nói… Cứ để con bé tự lo, quả thực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. 
Nhưng Lục Hoài Nhu không làm được. 
Đứa nhỏ này là cháu gái anh, không thể bỏ mặc. 
Mặc kệ Lục Chúc Chúc là quỷ nhỏ nghịch ngợm hay ánh nắng rực rỡ. hôm nà tan học cũng chơi với đám trẻ trong khu, còn trở thành đứa cầm đầu, phía sau là đồng bọn có tâm nghe lời, chỉ chỗ nào là đến phá chỗ đó. 
Nhiều phụ huynh đến mắc vốn với Lục Hoài Nhu rằng con gái của họ vốn biết đánh đàn, đánh cờ, viết thư pháp và vẽ tranh, hiền lành lễ phép, nhưng từ khi Lục Chúc Chúc đến, cô bé này cứ quanh co, ngày nào cũng đào giun, mò bùn. 
Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc mỗi ngày về nhà, khắp người đều dính bùn đất, giống như mấy đứa nhỏ sống trong rừng. 
Không thể để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-gai-cua-sieu-sao/1194019/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.