Thời tiết của Đế Đô quả nhiên không thoải mái như ở Nhâm thành, mùa đông thì khắc nghiệt nhưng mùa hè lại quá oi bức, khiến cho Tạ Mục Trì cũng không còn tinh thần để làm việc nữa rồi.
Lúc này, một cô gái với dáng vẻ xinh đẹp đi vào bên trong văn phòng của anh, nhìn anh một chút, lại khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói:
- Tạ Mục Trì! Còn không mau lên, nghi lễ sắp bắt đầu rồi kìa!
- Gấp cái gì, cũng có phải là lần đầu kết hôn đâu mà gấp.
Chính bản thân anh cũng không ngờ hiện tại bản thân đã trưởng thành rồi, chẳng những qua được những năm đại học mà còn cha giao lại trọng trách của Tạ thị cho mình. Nhưng đáng tiếc… Người cùng anh đồng hành lại không còn ở đó nữa…
Người con gái vừa rồi chính là Phù Ngân Cát, vốn dĩ hôm nay họ có một cuộc hẹn đến hôn lễ của một vị nam minh tinh nổi tiếng và người đó cũng được xem là người bạn mới quen biết của anh, cũng là đỉnh lưu mới của giới giải trí, nhưng anh thực sự không muốn đến chút nào.
Đứng ở bên ngoài nhìn thẳng vào bên trong… Vì cô dâu hôm nay chính là người “đó”…
Hứa Nguyệt Y mặc trên người một chiếc váy cưới lộng lẫy, trên tay cầm một bó hoa cưới rực rỡ, trên môi cũng để lộ một nụ cười hạnh phúc… Phải rồi, hôm nay là ngày cô kết hôn… Anh đến đây để chúc mừng cô kết hôn… Ha… Nghe nực cười lắm đúng không?
Tại sao đột nhiên cô lại kết hôn… Mà hơn hết nữa chính là… Chú rể không phải là anh…
Chuyện này phải kể lại từ ba năm trước…
[…]
Vốn dĩ Tạ Mục Trì đang định hồi tưởng lại thì Hoắc Ninh Tuyết đã đi đến, trực tiếp đánh vào đầu anh một cái, lại nói:
- Đứng đực ra đó làm gì, mau lấy nhẫn đến đây nhanh lên.
Tạ Mục Trì thở dài, anh còn định diễn vai tâm trạng một chút nhưng có lẽ là không được rồi.
Bước đến chỗ của Hứa Nguyệt Y, cô cũng nhìn anh rồi mỉm cười, nói:
- Thế nào, hôm nay em có đẹp không?
- Đẹp… Nhưng không bằng hôn lễ của chúng ta.
Phải rồi, Tạ Mục Trì và Hứa Nguyệt Y đã kết hôn được gần bốn năm rồi, còn hôn lễ lần này chỉ là mô phỏng lại thôi để quảng cáo bộ sưu tập trang sức cưới lộng lẫy dành cho cô dâu mà thôi.
Ban đầu người sẽ đảm nhận vai trò cô dâu là Phù Ngân Cát, nhưng Hoắc Ninh Tường làm gì đồng ý để cô vợ tương lai của mình khoác tay nam nhân khác tiến vào lễ đường chứ.
Sau đó vị trí cô dâu lại đẩy đến chỗ của Hoắc Ninh Tích… Cơ mà vẻ mặt của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với chủ đề, chẳng những thế mà cô ấy còn nói rằng bản thân rất bận, không có thời gian làm mấy chuyện vô bổ này.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chốt hạ Hứa Nguyệt Y là hợp vai này nhất, tuy rằng Tạ Mục Trì có chút không bằng lòng, nhưng dù sao cửa hàng trang sức này cũng là do mẹ vợ gầy dựng lên, anh cũng không thể vuốt mặt không nể mũi như thế, vì vậy nên anh đã đồng ý để vợ mình khoác tay người khác vào lễ đường.
Bước đến chỗ của cô, anh lại nhỏ giọng nói:
- Bà xã, hôm nay mẹ hỏi em có thích ăn gì không, để mẹ còn bảo người làm chuẩn bị.
- Món gì cũng được, nhưng ông xã à, anh xem ở nhà em ăn nhiều quá hay sao… Đột nhiên có cảm giác váy cưới này hơi chật.
Tạ Mục Trì cũng kiểm tra giúp cô, anh đưa tay ôm eo của cô, lại thấp giọng nói:
- Hình như là hơi chật thật nè.
Trong khi hai vợ chồng nhà này đang hú hí với nhau thì nam diễn viên kia lại bày ra dáng vẻ bất lực, còn đưa tay vỗ trán, nói:
- Đau lòng thật đó, cô dâu của tôi ở trước mặt tôi gọi người khác là ông xã… Ôi trời…
Hứa Nguyệt Y cũng chỉ biết cười, nhưng tên xấu xa Tạ Mục Trì còn trực tiếp đả kích người ta bằng cách hôn lên môi cô một cái, sau đó nhìn cậu ta, nói:
- Không chỉ gọi đâu, tôi còn hôn cô dâu của cậu nữa kìa, chẳng những thế mà đêm nay tôi còn giúp cậu động phòng.
- Tạ Mục Trì, cậu đúng là chứng nào tật đó, đã hai mươi sáu tuổi rồi vẫn ấu trĩ như vậy!
- Ngại quá, ai bảo bà xã của tôi nhìn đáng yêu như thế chứ. Liêu Phàm, cậu cũng sớm tìm bạn gái đi.
- Xì, không thèm nói với mấy người nữa.
Dừng một chút, Liêu Phàm lại nhìn Hứa Nguyệt Y, nói:
- Y Y à, hai người hú hí xong thì chúng ta đi chụp ảnh tiếp nhé.
- Vâng, phiền anh rồi thầy Liêu.
Sau khi Liêu Phàm rời đi thì Tạ Mục Trì vẫn ở lại chiếm tiện nghi của cô một chút, đến mức thợ trang điểm cũng phải đỏ mặt vì một màn phát cơm chó này.
Đột nhiên sau đó Hứa Nguyệt Y lại nhìn anh, nói:
- Phải rồi, cuối tháng này dì nhỏ mới đi công tác về, em nghe nói dượng nhỏ muốn tổ chức buổi cầu hôn đó… Anh có định giúp một tay không?
- Cầu hôn gì chứ? Chẳng phải cứ bế nhau lên Cục Dân Chính là được rồi à?
- Tạ Mục Trì! Anh đúng là càng ngày càng không đứng đắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]