Không có, không có, không có… Cậu đừng nghe Tạ Mục Trì nói bậy, tớ chưa từng tán tỉnh nữ nhân. Cậu đừng nghĩ sai… Tớ… Thật ra tớ…
- Tôi không nghĩ gì cả, không cần giải thích. Ai về lều nấy, giải tán mưu sinh!
Ngay sau đó Hoắc Ninh Tích cũng chui thẳng vào lều mà Phù Ngân Cát đang ngủ, tuy nhiên thì sau đó đã Phù Ngân Cát đã bị Hoắc Ninh Tường ôm ra ngoài, trước khi vào lều khác thì còn nhìn Kiều Luân Vũ, lại nói:
- Không phải tôi chê đâu, nhưng Kiều Luân Vũ à, cậu ngu thật đó, tôi thật sự e ngại con của cậu sau này.
- Ý cậu là gì?
- Haizzz, bó tay rồi. Khó trách Ninh Tích lại không nói lời nào, ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
Sau đó thì Hoắc Ninh Tường cũng đưa Phù Ngân Cát đến lều của Hứa Nguyệt Y, nói chung thì cho cô ấy ngủ ở đây sẽ an tâm hơn là để ở bên Hoắc Ninh Tích.
Còn Hoắc Ninh Tường, Tạ Mục Trì và Vương Duật Thành thì cùng nhau ngủ ở một lều lớn hơn một chút.
Trong cái khung cảnh lạnh lẽo này chỉ còn lại có một mình Kiều Luân Vũ là ngồi ở đó, anh thật sự không phải không hiểu những gì bọn họ nói… Chỉ là anh chưa chắc chắn nên mới không dám làm liều, anh sợ rằng nếu như anh làm bậy thì ngay cả làm bạn cũng không được…
Nếu như… Không thể tiếp tục làm bạn với Hoắc Ninh Tích… Chỉ mới nghĩ thôi mà anh đã khó chịu rồi, làm sao có thể không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-xuc-tac-ngot-ngao/3444666/chuong-52.html