Chương trước
Chương sau
Những ngày thi căng thẳng cũng đã qua đi, hiện tại mọi người đều đã được nghỉ ngơi đúng nghĩa, hiển nhiên Kiều Luân Vũ phải hỏi xem thằng bạn cùng nhau đổi sổ thi thế nào, nếu là người khác thì sẽ nói rằng bản thân đã cố gắng hết sức, hoặc là sẽ tăng được vài hạng, nhưng Tạ Mục Trì lại tự tin vỗ ngực, nói:

- Xếp hạng tư toàn khoa.

Kiều Luân Vũ bày ra vẻ mặt chê bai, ở đây ai mà không biết Tạ Mục Trì là một học tra chính hiệu chứ? Còn ở đó mà ra oai phách lối cái gì chứ, cứ đợi đến khi có điểm số rồi lại vả mặt đau đớn.

Tuy nhiên Hoắc Ninh Tích lại thấy rằng Tạ Mục Trì tự tin hoàn toàn không sai, những hôm thi thì cô ấy và anh đã thi cùng một phòng, hiển nhiên cô ấy cũng có chú ý đến Tạ Mục Trì, và quả nhiên anh không hề gian lận, tất cả đều là do anh tự vận động.

Đặc biệt là khi đi nộp bài, Hoắc Ninh Tích còn cố ý nhìn sơ qua bài làm của anh, đáp án đúng dường như rất nhiều, chỉ có vài câu là sai sót thôi.

Nhưng sao đột nhiên bây giờ cô ấy lại cảm thấy Tạ Mục Trì này là đang cố ý vậy nhỉ?

- Nè nè mấy cô mấy cậu, thi cũng đã thi xong rồi, có thể đừng nhắc đến nữa hay không? Chỉ cần nhắc đến thi cử là tớ lại thấy rùng mình.

Phù Ngân Cát nói xong liền nhìn sang Hoắc Ninh Tường, vừa hay lúc này Hoắc Ninh Tường cũng đang nhìn cô ấy, bốn mắt chạm nhau không tránh được sự ngại ngùng, sau đó thì mọi người cũng đã lái được chuyện này sang hướng khác.

- Phải rồi, nghỉ đông này thì ba người họ về Nhâm thành, còn cậu thì sao Ngân Cát?

- Tớ hả? Tớ và cha mẹ đã lên kế hoạch đi nghỉ đông ở nhà bà ngoại ở Vân Thành rồi.

- Tuyết ở Vân Thành đẹp lắm đó, như một cổ trấn vậy, đột nhiên tớ cũng muốn đến đó ghê.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Phù Ngân Cát liền gật đầu vui vẻ nói về quê ngoại của mình, hơn ai hết thì Hoắc Ninh Tường lại cực kỳ chăm chú vào câu chuyện tưởng chừng là vô nghĩa của cô ấy, sau đó thì cậu ấy cũng tự mình mắng bản thân điên rồi.

Hứa Nguyệt Y lại nhìn sang Kiều Luân Vũ, nói:



- Vậy cậu có định đi đâu không?

- Vẫn chưa biết nữa, dạo gần đây công việc của cha mẹ khá bận rộn, chắc là tớ sẽ ở nhà chơi game tránh cái giá lạnh của mùa đông thôi.

Nói xong Kiều Luân Vũ còn phụ họa, biến bản thân thành một ông già cô đơn đang lạnh lẽo với cái gió mùa đông, hành động của cậu ấy làm cho Hứa Nguyệt Y và Tạ Mục Trì phải bật cười.

Đột nhiên lúc này Hứa Nguyệt Y lại nhìn sang Hoắc Ninh Tích nói:

- Dì nhỏ, hay là chúng ta rủ Luân Vũ cùng về Nhâm thành đi, dù sao mùa đông ở Nhâm thành cũng không lạnh như ở Đế Đô.

Nghe đến chuyện được mời về nhà của crush, hai mắt của Kiều Luân Vũ đã sáng lên như đèn pha ô tô, còn nhìn chằm chằm vào Hoắc Ninh Tích, nhưng cô ấy chỉ nhàn nhạt nói:

- Sao cũng được, nhưng nếu về đông như thế phải báo trước với bà ngoại, nếu không bà ấy lại mắng người đấy.

- Vâng, cháu sẽ nói bà một tiếng.

Ngay lúc này, chính thời khắc đó Phù Ngân Cát lại nhìn Hứa Nguyệt Y bằng cặp mắt lấp lánh, nói:

- Y Y à, tớ cũng chưa từng đến Nhâm thành… Hay là cậu cho tớ đi cùng với nha?

Kiều Luân Vũ lúc này liền bĩu môi, lại nói:

- Ủa không phải vừa rồi cậu nói muốn về Vân thành sao? Sao lại muốn đi theo chúng tớ đến Nhâm thành vậy?

- Im miệng đi!



Sau đó Phù Ngân Cát lại nhìn Hứa Nguyệt Y rồi cười, nhưng cô lại chỉ tay về phía của Hoắc Ninh Tường, nói:

- Cậu xin cậu nhỏ đi, vì xe của tớ cũng chỉ thừa chỗ ngồi ở bên cạnh cậu nhỏ thôi.

Hoắc Ninh Tường đang nhắm mắt định thần cũng phải hé một mắt nhìn cháu gái, quả nhiên là con gái của Hoắc Ninh Tuyết có khác ha, thật biết cách gắp lửa bỏ vào tay người khác.

Phù Ngân Cát lúc này liền kéo kéo tay áo của Hoắc Ninh Tường, lại nhỏ giọng nói:

- Ninh Tường… Tớ có thể về cùng các cậu hay không?

Cái dáng vẻ ủy mị thướt tha này quả thật không quen chút nào, Hoắc Ninh Tường có hơi rùng mình, nhưng rồi vẫn đáp ứng cho Phù Ngân Cát về cùng.

Nghe đến đây Phù Ngân Cát còn rất vui vẻ nắm tay của Hoắc Ninh Tường, làm cho cậu ấy giật mình mà trở tay không kịp, tới lúc phát giác thì cô ấy đã cười rất ngọt ngào, nói:

- Ninh Tường, cậu thật tốt, cảm ơn cậu nha.

Cái nụ cười đó làm cho Hoắc Ninh Tường có hơi ngượng một chút, bình thường cậu ấy cũng không chú ý lắm, nhưng tại sao dạo gần đây cậu ấy cứ thấy Phù Ngân Cát có nét gì đó rất đáng yêu nhỉ?

Đến đây, Hứa Nguyệt Y lại nói nhỏ vào tai của anh:

- Em có nên gọi Ngân Cát là mợ dần cho quen không nhỉ?

Anh cũng nhìn cô rồi bật cười vui vẻ, cưng chiều véo một cái lêm mũi cô, làm cho cô phải cười một cái, đó đó anh lại nói:

- Em đó, đúng là nghịch ngợm mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.