Chương trước
Chương sau
Kết thúc kì quân sự thì tất cả sinh viên cũng đã được đưa về nhà, với cái cảnh này thì Hoắc Ninh Tích đã phải nhanh chân chạy về phòng của mình rồi ôm lấy cái nệm thân yêu mà ngủ một giấc.

Hoắc Ninh Tường thì lại bắt đầu đi chợ và mua thức ăn, nhưng hôm nay cậu ấy không đi một mình mà còn có Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ đi theo nữa, hiển nhiên Tạ Mục Trì cũng có mặt ở đây, chỉ là anh đang bận cùng cô bạn gái đáng yêu xinh xắn của mình dọn dẹp nhà cửa, nên anh không đi mua thức ăn cùng họ được.

Và đây cũng là lần đầu tiên Tạ Mục Trì đặt chân đến ngôi nhà này, anh từng nghe Hứa Nguyệt Y nói rằng trước kia cha mẹ của cô cũng đã từng sống cùng một ngôi nhà, và đó chính là ngôi nhà này.

Hơn nữa, căn phòng mà cô đang ở cũng chính căn phòng trước kia mà mẹ Ninh Tuyết đã ở, tất cả những gì trong phòng cô đều để y nguyên như năm năm trước, ngôi nhà này cũng không có gì khác cả, tất cả đều giống hệt năm năm trước.

Thứ khác biệt duy nhất, chắc là Hứa Nguyệt Y đã trưởng thành rồi, mà cha mẹ cũng đã về chung một nhà, với những kỉ niệm tuyệt vời như thế, đương nhiên cô cũng muốn chia sẻ nó cho “bạn trai” của mình rồi.

Sau khi cùng nhau dọn dẹp xong thì Hứa Nguyệt Y lại mở tủ lạnh xem còn gì ăn tạm được hay không, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì Tạ Mục Trì đã bước đến, trực tiếp ôm cô từ phía sau, còn nhỏ giọng nói:

- Y Y đừng làm nữa, em dọn dẹp cũng mệt rồi mà.

Khi này Hứa Nguyệt Y mới xoay lại đối mặt với anh, bàn tay của Tạ Mục Trì đặt ở eo của cô, còn trên tay cô lại là một thanh chocolate, cô đưa cho anh, lại nói:

- Anh ăn không?

Nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt thì thử hỏi sức kiềm chế của anh ở đâu?

Ở chuồng gà chứ ở đâu!



Còn chưa kịp để cô nói lời thứ hai thì Tạ Mục Trì cầm lấy thanh chocolate ném sang một bên, kéo Hứa Nguyệt Y lại gần mình, nhẹ nhàng đặt lên môi của cô một nụ hôn.

Tuy rằng dạo gần đây hai người họ cũng không ít lần thân mật như thế này, nhưng nói sao thì da mặt của Hứa Nguyệt Y vẫn rất mỏng, bị anh hôn mà cũng đã đỏ hết cả mặt rồi. Bất chợt cô lại thấy nụ hôn lần này có chút khác lạ, anh không chỉ hôn mà còn có gì đó lạ lắm…

Khoan đã… Cái gì vậy? Anh đang làm cái gì vậy chứ?

Tới khi Hứa Nguyệt Y nhận ra thì đã quá muộn rồi, sự nóng bỏng kia đã thăm dò ở nơi khoang miệng của cô, còn cố ý ăn những mật ngọt của cô, đến một lúc, Tạ Mục Trì lại di chuyển hôn xuống cổ của cô, còn muốn đưa răng cắn cô một cái… Cơ mà anh lại không muốn làm cô đau, nếu cô gái của anh bị đau thì anh cũng sẽ rất đau, cho nên Tạ Mục Trì đã dừng lại, chỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, lại nói:

- Y Y à, em đáng yêu quá đi.

Trên đầu của Hứa Nguyệt Y đã xì khói vì ngại ngùng rồi, gương mặt đỏ còn hơn cả quả ớt, cô muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại bị Tạ Mục Trì ôm chặt lại, không chỉ thế mà còn không biết xấu hổ, nói:

- Bé cưng dễ ngại đáng yêu thật đó, em cứ đáng yêu như vậy làm anh muốn bắt nạt em mỗi ngày.

- Xấu… Xấu xa…

Tạ Mục Trì còn sảng khoái mà cười lớn một tiếng, anh dường như là quên mất ở đây không phải nhà riêng của “vợ chồng son” họ, đột nhiên ở phía sau lưng lại vang lên tiếng ho khan rồi hắng giọng của người khác, làm cho Hứa Nguyệt Y giật thót tim, đưa mắt nhìn qua thì đã thấy dì nhỏ đang đứng khoanh tay ở đó.

Hoắc Ninh Tích chỉ thở dài, nói:

- Hai cô cậu chim chuột xong chưa? Xong rồi thì né ra để tôi còn uống nước, sắp chết khát rồi đây.



Hứa Nguyệt Y càng lúc càng đỏ hơn, Tạ Mục Trì cũng ôm lấy cô bé của mình rồi đi ra khỏi nhà bếp, Hoắc Ninh Tích đi vào bên trong lấy một ly nước uống, sau khi uống xong còn nhìn cô và anh, nói:

- Xong rồi đó, hai người cứ tiếp tục đi nhé.

Dứt lời Hoắc Ninh Tích cũng đi thẳng vào trong phòng mà không chú ý đến họ nữa.

Khi này Hứa Nguyệt Y liền muốn đánh anh, nhưng Tạ Mục Trì lại giữ được tay cô, anh còn hôn nhẹ lên tay cô, nói:

- Em đánh anh thì em sẽ đau đó, bảo bối à, đừng để anh đau lòng chứ.

- Đau lòng chết anh đi. Cũng không biết là dì nhỏ đã thấy những gì nữa… Thật là mất mặt chết đi được.

- Ừm… Chắc là dì nhỏ đã thấy từ đầu rồi.

Hứa Nguyệt Y mở to mắt kinh hãi nhìn anh, cái hành động mở to mắt này cũng đáng yêu nữa, Tạ Mục Trì lại không chịu được mà tham lam hôn thêm mấy cái, sau đó còn xấu xa nói:

- Dù sao cũng lỡ bị thấy rồi, hay chúng ta để cho mọi người đều thấy đi. Như thế mới công bằng với mọi người.

- Tạ Mục Trì, anh đúng là vô sỉ mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.