Theo người chăn ngựa xuống chuồng, con ngựa kia vì chưa được thuần hóa nên hai người phải đứng xa một đoạn. Tuy đứng xa như vậy, nhưng con ngựa kia dường như cảm nhận được hơi người, liền bất an đá đá cửa gỗ. Người chăn ngựa nói:
– Hai vị đại nhân đừng lo, con ngựa này không phải ngựa hoang thường, từ khi bắt được đã ba ngày nay nó chẳng chịu ăn gì, tính tình rất ngông cuồng, hai vị tốt nhất là không nên tới gần, dễ bị thương lắm.
– Ba ngày không ăn cơm sao…… – Vũ Văn Anh sợ hãi cảm thán, đôi mắt trong sáng lộ ra vẻ thương hại.
Thấy Vũ Văn Anh vô thức lộ ra sắc mặt giống như con thú nhỏ, chẳng đeo lên vẻ mặt nghiêm nghị miễn cưỡng như mọi ngày, sắc mặt Hách Liên Quyết cũng dịu xuống. Cảm thấy ánh mắt hắn có chút khác lạ, Vũ Văn Anh lập tức khôi phục vẻ thờ ơ. Hách Liên Quyết cũng chẳng giận y. Nếu đã vậy, đợi lát nữa ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được.
Người chăn ngựa dẫn hai người đến trước chuồng ngựa rồi lui xuống. Chú ngựa ô dùng ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn hai người. Vũ Văn Anh liền có chút thương tâm, vốn có thể ung dung tự do tự tại chạy nhảy trên đồng cỏ mênh mông, đột nhiên lại bị con người bắt đến một nơi xa lạ, số phận của chú ngựa thật giống với hoàn cảnh của y biết bao. Siết chặt nắm đấm, Vũ Văn Anh đang định chạy đến mở toang cửa chuồng ra thì bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
Y ngẩng đầu lên thấy Hách Liên Quyết đang như có như không cười cười, liền mất hứng, bĩu môi nói:
– Làm gì vậy?
– Giờ ngươi có thả nó ra, nó cũng chẳng thèm cảm kích ngươi đâu, nói không chừng còn cho ngươi hai đá nữa đấy. – Hách Liên Quyết cười cười, dùng tay kia khều khều cằm y. – Tiểu tướng quân lại mỏng manh thế này, làm sao có thể chịu được một đá của nó, như thế ta chắc chắn sẽ bị khiển trách cho coi.
Vũ Văn Anh đẩy tay hắn ra:
– Dù nó có đá ta, thì chẳng ai dám trách mắng một người có thân phận như ngài. Ngài cứ yên tâm đi, dù ta có làm gì cũng không để liên lụy đến ngài đâu.
– Thật không? – Ánh mắt Hách Liên Quyết chợt lóe lên ý cười, sau đó đột nhiên ôm Vũ Văn Anh vào lòng, rồi cúi đầu hôn y một cái. Vẫn hương vị quen thuộc, Hách Liên Quyết có chút ngẩn ngơ, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên hai má mịn màng của y. – Không ai dám trách cứ ta, nhưng ta cũng không muốn ngươi bị thương.
Giọng điệu chân thành như vậy làm cho trái tim Vũ Văn Anh lỡ mất một nhịp. Không! Không thể tin hắn được! Vũ Văn Anh lập tức giãy giụa:
– Vương gia, thỉnh ngài buông ta ra! – Thanh âm lạnh lùng đến cực điểm.
Hách Liên Quyết cũng nghe ra ý chán ghét cùng cực trong câu nói đó. Không thích hắn ôm sao? Hách Liên Quyết lập tức lộ ra ánh mắt nguy hiểm, không kìm lại được liền nói:
– Sao vậy? Không thích à? Chẳng phải trước kia thích muốn chết hay sao! Bây giờ có người đàn ông khác rồi nên không thích nữa à? Ta cho nói ngươi, đừng mơ!
Ánh mắt Hách Liên Quyết trở nên vạn phần lạnh lùng, lực bàn tay đang nắm lấy tay Vũ Văn Anh cũng mạnh hơn. Vũ Văn Anh vì đau mà nhăn nhó mặt mày, thâm tâm như bị từng trận băng giá giằng xé. Quả nhiên, những gì không thể thay đổi thì mãi mãi không thể đổi thay, hắn luôn luôn coi y chỉ như một thứ đồ chơi, chưa từng đối xử với y như một con người.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vũ Văn Anh trở nên đanh lại, nhìn chằm chằm vào Hách Liên Quyết:
– Vương gia, thỉnh ngài chớ nên nhận nhầm người. Ta không phải mà người mà ngài muốn nhắc đến, ta là Ân Thiên Tường, là tướng quân Tây Đoan, chỉ có thể thích nữ nhân, không thể thích ngài được. – Vừa dứt lời, cơn đau ở dưới cằm liền tăng thêm mấy phần, đau đến mức hai bên mày nhíu chặt lại.
Hách Liên Quyết nghiến răng nói:
– Ngươi nói lại lần nữa coi! – Bây giờ hắn thực sự có ý nghĩ muốn giết chết con người đứng trước mặt hắn.
Vũ Văn Anh liền mở miệng định cãi lại:
– Ta…… Ngô……
Y đang nói liền bị nụ hôn của Hách Liên Quyết chặn lại, tham lam hút hết không khí trong miệng y. Y liều mạng tránh né nụ hôn của hắn, nhưng sức lực của y vốn chẳng thể so với người kia, những tiếng phản đối của y liền hóa thành tiếng rên rỉ dị thường quyến rũ.
Qua một lúc lâu sau, Hách Liên Quyết mới buông tha đôi môi y. Vũ Văn Anh vô lực dựa vào lòng hắn, hớp lấy từng ngụm không khí. Hách Liên Quyết nhìn y mỉm cười, chờ khi hơi thở y bình ổn một chút liền hôn tiếp, càng hôn càng sâu. Cứ như vậy liên tiếp vài lần, Vũ Văn Anh bởi vô pháp phản kháng mà mặt mũi đen lại vì giận, đôi mắt có chút ươn ướt. Nhìn bộ dạng ủy khuất của y, Hách Liên Quyết định khi dễ y một chút, nhưng lại nhớ đến mục đích của mình, đành cố gắng đè nén mấy ý nghĩ xấu xa của mình xuống.
– Nói ta nghe, ngươi có thích cái tên Ân Thiên Hòa kia không? – Nhớ lại lúc Vũ Văn Anh níu áo Ân Thiên Hòa làm nũng như con mèo con, Hách Liên Quyết lại có chút khó chịu.
– Đó là ca ca của ta! – Vũ Văn Anh nói như thể đây là một chuyện vớ vẩn.
– Đừng có ngụy biện, dù quan hệ của các ngươi có là gì đi chăng nữa, ngươi phải trả lời rõ cho ta, ngươi có chút gì thích hắn không? – Hách Liên Quyết thầm nhủ, chỉ cần Vũ Văn Anh gật đầu, hắn nhất định sẽ giết tên Ân Thiên Hòa kia. Mặc kệ Vũ Văn Anh có hận hắn hay không, Hách Liên Quyết hắn tuyệt đối không cho phép Anh nhi của hắn có tí ti tình cảm gì với người khác.
– Mặc kệ ngươi! – Vũ Văn Anh trừng mắt lườm hắn rồi quay đầu đi.
Chẳng cần quay đầu lại, y vẫn nghe thấu chút nham hiểm trong giọng cười của hắn:
– Nếu không muốn thì chúng ta lại tiếp tục chuyện vừa nãy nhé, hay là chúng ta làm việc khác? – Nói xong, ánh mắt Hách Liên Quyết nhìn nhìn cổ áo Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh nhất thời đỏ mặt:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi… Người là đồ vô lại, đồ vô đạo đức, đồ……
Hách Liên Quyết mỉm cười, đứng nhìn bộ dáng quýnh quáng của y. Vẻ mặt như muốn mắng chửi hắn nhưng không làm được, cuối cùng nhất thời không biết phải làm sao, Vũ Văn Anh liền cắn lên áo hắn. Hách Liên Quyết dở khóc dở cười, bộ dạng của y giống như con thú nhỏ muốn nhe nanh múa vuốt nhưng nanh cùn vuốt cụt chẳng làm được gì người khác.
– Được rồi. – Hách Liên Quyết giả vờ hắng giọng dỗ dành y như dỗ một đứa trẻ năm tuổi, vừa dỗ dành vừa rút áo mình trong miệng y ra. – Giờ ngươi có muốn trả lời câu hỏi của ta hay không nào?
Vũ Văn Anh lộ vẻ không cam chịu, trừng mắt lườm Hách Liên Quyết:
– Ta nói rồi, đó là ca ca của ta, làm sao ta có thể thích ca ca ta được chứ.
– Ân. – Nhận được câu trả lời như ý muốn, Hách Liên Quyết cũng trở nên ôn nhu hơn. Nhìn thấy cằm Vũ Văn Anh bị bóp đến nỗi đỏ ửng lên, hắn thầm cảm thấy đau xót, bắt đầu thấy hối hận vì mình đã không nhẹ tay với y. Ngón tay vô thức xoa xoa lên vết tím trên cằm y, hắn lo lắng đến nỗi hai bên mày nhíu chặt lại.
Lúc này, chú hắc mã trong chuồng đột nhiên hí dài một tiếng. Vũ Văn Anh bị giật mình, vội vàng đẩy Hách Liên Quyết ra. Hắn liền tức giận, trừng mắt nhìn con ngựa kia. Hắn còn chưa được ăn đậu hủ của Anh nhi mà, đồ ngựa chết giẫm!
Hắc mã dường như cảm nhận được ý nghĩ muốn làm thịt ngựa trong mắt Hách Liên Quyết, không khỏi bất an giậm chân. Vũ Văn Anh thấy nó có biểu hiện khác thường, nhất thời luống cuống, quay sang nhìn Hách Liên Quyết cầu cứu.
Lâu rồi mới nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Vũ Văn Anh, Hách Liên Quyết quyết định tạm thời đình chiến với con ngựa chết giẫm kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]